Tôi dắt xe ra khỏi tầng hầm chung cư từ sáng sớm. Giờ đang là giữa thu, trời Sài Gòn bắt đầu se lạnh, đường sá vẫn còn dư âm của cơn mưa đêm qua. Người ta nói, thanh xuân giống như cơn mưa rào, dù cho có cảm lạnh, ta vẫn muốn đắm mình trong cơn mưa ấy. Nghe cũng hơi lạ ha? Có lẽ với tôi, thanh xuân lại giống như tách trà buổi sáng sớm, vị trà thanh nhưng đôi khi sẽ đắng chát.
Bình thường tôi đi học ở quận 1, chỉ mất có mười lăm phút đi xe, nhưng ngày hôm đó tôi phải chạy lên Thủ Đức để chụp hình sự kiện của Liên Chi Hội cùng Tường Luân và Thiện Chí. Tôi nhớ hoài hồi năm ngoái, tôi đã học ở trên này, cách nhà tôi cỡ mười lăm cây số. Tôi đã từng gắn bó với khung cảnh này được một năm, từ bờ hồ nơi đón ánh dương đẹp nhất, từ nhà thi đấu, nơi tôi gặp gỡ những người bạn đầu tiên, từ khuôn viên trường, nơi tôi và những người bạn hẹn nhau thưởng thức những ly trà sữa, đi xuống dạo quanh,… tất cả đều trở thành một bức tranh kỉ niệm rồi.
Tôi tới hội trường cũng khá sớm, Hân và Ngân - hai đứa bạn tôi, thì ngồi vào bàn ở phía ngoài để check-in cho các bạn sinh viên. Chị Trân vừa thấy tôi đã liền gọi tôi vào :
“Như Huy! Như Huy! Lát Luân nó có tới á, em cho nó mượn điện thoại em nha!”
“Em tưởng nó chụp bằng máy chị?” – Tôi bất ngờ thắc mắc, đột nhiên nay đổi phân công máy chụp hình.
“Nó có biết xài đâu, em. Em xài quen nên lát nữa em xài máy chị, còn điện thoại em thì để Luân lấy chụp hình.”
Tôi chỉ ậm ờ gật đầu, rồi sau đó chị với anh Lợi ra điều phối khán giả. Cũng hên là ngày xưa tôi học Nghề, tôi học Nhiếp ảnh, với lại bằng Nghề của tôi cũng là bằng Giỏi, nên tôi cũng có chút kiến thức về chụp ảnh bằng máy cơ. Vừa lấy máy Canon ở trên bàn gần đó thử chụp vài tấm, rồi chụp cho ban Tổ chức và mấy bạn sinh viên đứng cạnh standee chương trình thì Tường Luân cũng vừa tới. Tôi liền lấy điện thoại tôi ra khỏi túi rồi đưa cho cậu :
“Nè, đừng lục hình ảnh trong điện thoại tui nha chưa!”
“Biết rồi, biết rồi…” – Nói xong, cậu liền cầm lấy điện thoại tôi, vào trong phụ Thiện Chí sắp xếp chỗ ngồi.
Ổn định chỗ ngồi cũng cỡ nửa tiếng sau, hội trường bắt đầu đủ chỗ. Tôi giơ máy lên, nheo mắt qua ống ngắm, đúng lúc câu lạc bộ T.O.P hát mở màn. Tôi lặng lẽ chuyển sang góc trái khán đài, đổi ống kính để lấy một tấm toàn cảnh. Tôi chợt thấy Tường Luân đứng cạnh Thiện Chí, đang cúi xuống điện thoại của tôi để rà soát lại loạt ảnh vừa chụp. Cậu ấy không nói gì, nhưng ánh mắt chăm chú như thể đang cố gắng làm mọi thứ chỉn chu hết mức có thể.
Tôi nhớ hoài lần đầu tiên tôi gặp cậu, sau buổi Sinh hoạt công dân cuối cùng, tôi và mấy bạn của tôi từ Nhà thi đấu chạy một mạch về toà C1, đứa nào đứa nấy cũng mong chờ nhưng đầy bỡ ngỡ lắm. Hôm đó tụi tôi gặp gỡ hai thầy cố vấn học tập, rồi ngồi nghe mấy anh chị khoá trên giới thiệu về khoa, tổ chức Đoàn, Hội, và còn cả mấy Câu lạc bộ đủ sắc màu giống như “cầu vồng lấp lánh”: Văn nghệ, Thể thao, Truyền thông, có Ngoại ngữ nữa… Đến khi tới phần bầu Ban Chấp hành Chi Đoàn - Hội của khoá tôi, tôi mới có dịp nghe đến cậu nhiều hơn. Thật sự, ứng cử cho Ban Chấp hành Chi Đoàn lâm thời rất đông, đông đến nỗi trên bục giảng và cả phía dưới cũng không thể chứa hết. Tôi chưa từng làm việc trong Chi Đoàn lần nào, cả hồi cấp 3 cũng vậy, nên tôi cũng rất muốn thử. Tôi cũng định tham gia ứng cử ngay lúc đó, cũng rủ cả bạn tôi lên cùng, nhưng cuối cùng đành thôi, không phải vì tôi sợ đông người, mà là vì thành tích của những bạn đứng giới thiệu và “vận động bầu cử” ở trên đó rất khủng, có bạn còn gặp Phó Chủ tịch nước, đến nỗi ngay tôi còn bị áp lực tới ép tim, nên là cũng biết thân biết phận.
Đến khi chuẩn bị bầu cử cho Chi Hội, tôi mới dám lên, có cả Luân lên cùng sau khi không được trúng cử. Tôi bắt đầu gây ấn tượng với cả khoa tôi bằng cách hô vang “Thành phố Hồ Chí Minh” - nơi tôi sinh sống - bằng giọng ca dày, trầm, vang đặc trưng đầy tự hào, tôi tự thấy mình giống như Hoa hậu Hoà bình. Tôi cũng không có thành tích gì nhiều, cũng chỉ mong có thể cống hiến cho Hội hết mình. Tôi được trúng cử với phần trăm phiếu cao nhất, cậu thì không. Về sau, tôi và cậu đều tham gia Liên Chi Hội với vai trò là Cộng tác viên.
Ấn tượng đầu của tôi với cậu cũng không mấy đẹp đẽ đâu. Lần đầu tiên tôi biết đến cậu là cái tên của cậu trước. Cậu là một “chàng trai Trung Hoa”, họ của cậu rất hiếm, đi khắp một vòng Việt Nam chắc cũng tìm được hai, ba người có cùng họ mà không phải huyết thống. Hồi trước, nói thiệt, tôi ghét cậu lắm, tính cậu rất “gấu” và kiêu kì, tôi lại cảm thấy khá e dè khi ở cạnh cậu. Tôi cũng chẳng mảy may để tâm nữa. Nhưng sau này, tôi với cậu lại có dịp tiếp xúc với nhau nhiều hơn, tôi thấy được sự bộc trực ở cậu, tôi lại ngưỡng mộ cậu không chỉ vì cậu là một con người năng nổ, mà còn rất giỏi thể thao nữa.
Xong sự kiện, Luân liền trả tôi điện thoại, Tôi mở thư viện coi thử. Tính ra là Luân có khiếu chụp hình với lấy nét hơn tôi. Cậu chụp được vài khoảnh khắc cực kỳ ăn ảnh, nhất là khi bắt góc phản chiếu dưới ánh đèn sân khấu. Tôi nể cậu và cũng phải học hỏi nhiều điều từ cậu lắm đó.
“Nè, về lọc hình ra rồi gửi lên drive cho mấy anh chị nha. Với lại trong tuần này hoặc tuần sau phải lên bài truyền thông á.”
“Ừa, tui biết rồi. Tối nay tui cũng làm việc với ban Nội dung rồi đầu tuần sau viết cap để đăng bài luôn.”
Cả hai ngồi cạnh nhau, chẳng ai nói gì. Không gian xung quanh ồn ào mà giữa chúng tôi lại yên đến lạ. Một khoảng lặng dễ chịu sau một ngày bận rộn. Rồi bất chợt, Luân vỗ nhẹ lên vai tôi :
“Nè, mai có giải bóng đá Xã hội học Mở rộng, khoa mình đấu với Ngữ văn Pháp á. Có đi coi không?”
“Quởn thì đi.” – Tôi chợt đảo mắt, trả lời trống không với cậu.
“Hổm rày bận lắm hả?”
“Hổng hẳn, tại tui dù sao cũng thuộc dạng đi đi về về nhiều, nên gia đình cũng hơi khó mà cho tui… Ông thấy ngoài mấy cái này ra, tui còn khó có thể tham gia mấy sự kiện của khoa mình được mà…”
Lần đầu tiên tôi giãi bày với cậu, mà chạnh lòng lắm. Cả hai im lặng một lúc lâu, tôi thở dài rồi tâm sự với cậu.
“Hồi trước ông nhớ lần đầu tiên tui vô Liên Chi Hội không? Tui thì tới năm nay mới vô, ông thì vô từ năm ngoái rồi. Hồi năm nhất á, sau Liên hoan Tiếng hát Tân Sinh viên, tui chưa sắp xếp được thời gian để tham gia câu lạc bộ với tổ chức khác. Mẹ tui nói tui lơ là, rồi còn không cho tui tham gia phong trào… Tui được nằm trong Ban Chấp hành Chi Hội, mà cũng vì cái Đại hội Chi Hội hồi tháng một đó mà tui trở nên rối ren hơn, phải bỏ việc gia đình, tui bị mang tiếng là bán rẻ dòng họ. Hôm đó tui khóc nhiều lắm, một tuần trời tui rửa mặt trong nước mắt. Nhưng khi gia đình nghe tui vậy thì lại nói tui chuyện bé xé ra to, ước tui bị đuổi ra khỏi Hội để cho anh chị với ông đỡ phải khổ…”
“Đừng nói vậy… mấy anh chị trong Hội thương ông lắm…” – Cậu an ủi tôi. Thực ra là cậu đã biết chuyện này rồi, tôi đã từng làm ầm chuyện này lên một lần rồi mà…
Tôi chợt rơm rớm nước mắt, Tường Luân đưa tay quàng qua vai tôi, nhẹ nhàng dỗ tôi :
“Ông thấy mệt mỏi lắm hả?... Chắc là ông mệt lắm rồi…”
Tôi không nói gì, chỉ nhẹ nhàng gật đầu, cổ họng nghẹn ứ, muốn cất tiếng khóc mà phải nuốt vào trong để không để cậu nhìn thấy. Có những chuyện của quá khứ nó ảnh hưởng sâu sắc đến trái tim của tôi ở hiện tại. Tôi luôn bị mang tiếng là cái đứa vốn không biết làm ra tiền mà ngỡ như bận lắm, không làm nên trò trống gì. Nhiều người luôn nói tôi là một đứa trẻ tích cực, hoạt ngôn (hoặc là nói nhiều), gặp bạn bè lúc nào thì vui lúc đó, Đến một lúc nào đó, tôi lại quay về chính cảm xúc bị tổn thương của mình, thực sự chỉ có số ít người thấy được sự trầm lặng bên trong của tôi mà thôi.
“Thôi, tui chuẩn bị qua Nhà thi đấu rồi. Mai nếu được thì qua cỗ vũ khoa mình hen.” – Tường Luân nhìn đồng hồ, sực nhớ ra tới giờ tập của đội bóng của cậu.
Tôi chào tạm biệt cậu, cũng đứng dậy chuẩn bị về nhà. Tôi chợt bật khóc. Thanh xuân của tôi có là gì khi nó lại là sự khởi đầu của vấp ngã, cô đơn và tủi hờn chứ?... Có lẽ vậy, trước giờ, sự thấu hiểu, với tôi nó lại là một điều xa xỉ. Trong nhà, tôi không nói chuyện được với người thân trong gia đình. Nhiều lúc như vậy, tôi lại chỉ biết ngồi khóc một mình mà thôi…
Chiều hôm sau, tôi gửi xe xong rồi đi tới Nhà thi đấu, cách nhà xe mấy bước chân, để xem giải bóng đá của trường tôi. Hôm ấy khoa tôi đấu với Ngữ văn Pháp. Tôi chọn ngồi ở ghế khá xa sân thi đấu, cùng với Nhi, Ngân và Thịnh, và không để Luân biết. Tôi để chai nước suối ở trong túi để hết trận tôi đi xuống sân để tạo cho cậu bất ngờ.
Hiệp một diễn ra khá giằng co. Ngữ văn Pháp có những cầu thủ nhanh nhẹn và phối hợp rất ăn ý. Ngay phút thứ tám, từ một pha chuyền bóng cắt ngang khung thành, tiền đạo đội bạn đã có cú chạm nhẹ đưa bóng vào lưới trong sự bất lực của thủ môn đội tôi – 1-0 cho Ngữ văn Pháp. Cú sút đó sắc lẹm, như cắt đôi cả không gian. Tường Luân chơi ở vị trí trung vệ, áo 25, thi thoảng tôi thấy cậu hét lớn để điều chỉnh hàng phòng ngự. Khuôn mặt cậu thoáng căng thẳng, nhưng vẫn giữ được sự tỉnh táo. Đội tôi gượng lại sau bàn thua. Phút 20, từ một tình huống phản công nhanh bên cánh phải, anh Bảo căng ngang vào giữa, và anh Nghĩa sút tung lưới gỡ hòa – 1-1. Khán đài bên tôi reo vang.
Hiệp hai bắt đầu sau 10 phút nghỉ ngắn. Cả hai đội dường như trở nên quyết liệt hơn. Phút 37, Ngữ văn Pháp lại vượt lên dẫn trước 2-1 sau một tình huống đá phạt chếch bên trái, bóng xoáy vào góc xa khiến thủ môn đành bó tay. Đội bóng của khoa tôi rất bền, đều là các “anh trai vượt ngàn chông gai” nên hai chữ “buông xuôi” không bao giờ có trong từ điển của họ. Tường Luân dâng cao hơn, nhiều lần cắt bóng và tổ chức tấn công ngay từ phần sân nhà. Phút 45, Luân đi bóng giữa sân, chuyền dọc tuyến cho Đông băng xuống. Bóng được đẩy ra biên, rồi lật vào trong cho anh Bảo đánh đầu – gỡ hòa 2-2. Tôi nắm chặt tay, tim đập mạnh. Những phút cuối trận diễn ra căng như dây đàn. Hai bên dồn lên tấn công, nhưng bước chạy đã bắt đầu nặng nề. Khi đồng hồ chạm phút 59, một pha tranh chấp giữa sân khiến bóng bật ra phía Luân. Cậu không chần chừ, dốc bóng thẳng về phía khung thành. Một hậu vệ đội bạn lao tới truy cản, nhưng Luân ngoặt bóng sang trái, rồi bất ngờ tung cú sút xa từ ngoài vòng cấm – bóng đi căng và cắm thẳng vào góc lưới. 3-2. Toàn khán đài như vỡ oà.
Tôi bất giác bật đứng dậy, cả người như sắp nhào về phía trước. Tiếng reo hò, tiếng hô khẩu hiệu khoa lấp đầy không gian Nhà thi đấu. Luân được đồng đội ôm chầm lấy. Cậu cười, ngửa mặt lên trời, hai tay siết chặt lại trong không khí như thể tất cả những áp lực, cố gắng và im lặng suốt những ngày qua cuối cùng cũng có một lời hồi đáp.
Tôi cúi xuống lấy chai nước suối trong túi. Trận đấu kết thúc. Khoa tôi chiến thắng thuyết phục. Tôi sẽ đi xuống sân, đưa nước cho Luân, như một bất ngờ nhỏ – chỉ của riêng tôi dành cho cậu.
Cậu quay sang nhìn tôi, chợt bất ngờ :
“Ủa, tui tưởng ông không tới?”
“Tui cho ông bất ngờ á mà…” - Nói rồi, tôi liền dúi chai nước cho cậu để cậu cầm lấy. Bình thường cậu rất “sợ” tôi, nhưng hôm nay cậu bỗng gần gũi tôi đến lạ, như đã thân nhau từ lúc nào rồi.
“Nè! Luân! Vô chụp hình với đội nè!” - Anh Bảo gọi cậu từ xa.
“Ông vô chụp hình với đội đi, xong rồi tui chụp hình riêng cho ông nha.” - Tôi nhẹ nhàng vỗ vai cậu, vừa dứt lời thì cậu chạy tới chỗ đội bóng của cậu, tạo kiểu để chụp hình. Tôi chỉ đứng từ xa mà thôi. Nhưng mỗi lần nhìn thấy nụ cười ấy, nụ cười trong vắt của tuổi trẻ, tôi mới biết, giống như bụi trong nắng, đôi khi những điều nhỏ bé không đáng, cũng sẽ tan biến trong sự rực rỡ của thanh xuân…
15 - 04 - 2025