Hôm ấy tôi đang ở nhà, không có lịch học, làm đồ ăn gần xong thì cũng vừa đúng lúc anh bạn trai của tôi đi làm mới về. Vừa về, như một thói quen, ảnh ôm tôi từ phía sau, hôn lên má tôi, nhẹ nhàng chào tôi :
“Anh về rồi nè.”
“Dạ, anh mới về. Anh tắm rửa đi, em nấu ăn gần xong rồi.” -
Vừa nói, tôi vừa bật bếp để nấu nồi canh.
Ảnh cởi chiếc cà vạt ra, gỡ một chiếc nút áo ở gần ngực, đột
nhiên anh dừng lại một hồi, thoáng nhìn tôi như đang suy nghĩ điều gì đó khó
nói với tôi, tôi cũng không để tâm lắm, tôi chỉ tập trung vào việc nấu ăn của
mình thôi. Một lúc sau, anh mới lại gần tôi, nhẹ nhàng xoa đầu tôi, giọng trìu
mến mà nói với tôi rằng :
“Em này… từ giờ có chuyện gì buồn, cứ kể anh nghe nhé.”
Tôi đột nhiên ngừng lại, nhìn anh một hồi, hỏi anh lần nữa
vì sợ bản thân nghe nhầm.
“Anh nói sao á, anh?”
“Anh nói là, mỗi khi em có chuyện buồn, em cứ tâm sự với
anh, em nhé.”
Tôi ngừng một lúc, đứng đó trầm tư, thở dài, nồi canh đang
chuẩn bị sôi lên. Trước giờ tôi chưa từng được một ai đó nói như vậy, chưa từng
được ai đó mở lòng đón những nỗi buồn, những ưu tư của mình như vậy. Tôi không
biết phải làm gì nữa, chỉ nhẹ nhàng cầm tay anh và hỏi :
“Tại sao ạ?”
“Những lúc em vui khi đi chơi với bạn hay những lúc học ở
trường, hay đi dạy thêm Văn, em đều chia sẻ với anh. Nhưng anh cũng để ý, lắm
lúc em lại chẳng nói gì nhiều, đêm về lại thức trắng, đôi khi còn khóc thút
thít vu vơ nữa, anh không đành lòng…” - Anh vừa nói, vừa nhẹ nhàng xoa đầu tôi.
“Canh sôi rồi kìa, em.” - Anh vỗ nhẹ vào vai tôi nhắc tôi.
Tôi giật mình, luýnh quýnh tắt bếp. Nồi canh sôi lên mà tôi
cũng chẳng để ý.
“Em làm đồ ăn xong chưa á?”
“Em xong hết rồi anh.” - Nói xong, anh nhẹ nhàng giúp tôi
tháo tạp dề ra, nhẹ nhàng dẫn tôi ra ghế sô-fa gần đó để ngồi nghe tôi tâm sự.
Tôi thở dài, ngồi nép bên anh, nói những tâm tư của mình
ngay lúc ấy :
“Trước đây, em là một người rất dễ tâm sự. Nhưng mà nhiều
người cũng một phần vì như thế cũng rời bỏ em đi. Em cũng đành giấu nỗi buồn ở
trong lòng, tự chắt chiu niềm vui cho bản thân mà vết thương vẫn còn đó…”
Tôi rơm rớm nước mắt, dường như sự mạnh mẽ của tôi bao lâu
nay cũng đến lúc phải bị dằn xé và vò nát bởi những tổn thương vô hình, kể cả
quá khứ hay hiện tại…
“Từ lúc mới gặp em đến giờ, anh cảm nhận được, em là một cậu
bé hiền lành, lại là người có sức lan toả yêu thương mà cảm hứng sâu sắc. Trước
giờ anh chưa gặp một cậu bé nào mà đáng yêu như em. Anh thật lòng yêu sự hồn
nhiên của em, sự chân thành và sự ấm áp của em. Nhưng trong một số khoảnh khắc,
anh cũng hiểu, em lại là một cậu bé nhiều nước mắt. Nên là anh muốn được làm
ánh nắng của em, được lắng nghe em.”
“Em vẫn sợ lắm, anh à… Em giờ cũng không dám kể chuyện buồn
của em với ai nữa. Không phải là em không tin anh, bởi mình yêu nhau đã lâu
rồi, nhưng mà trong lòng em vẫn có chút e dè…”
“Hmm… anh hiểu rồi. Thực ra khi em tâm sự với anh, anh không
thấy phiền chút nào đâu, bởi anh nghe xong, được thì anh đưa em những lời
khuyên, còn không đa phần anh sẽ ôm chầm lấy em rồi quên ngay. Nhưng mà nếu em
vẫn sợ, thì em chỉ cần khóc với anh là được rồi. Anh sẽ buông chiếc điện thoại
anh cầm trên tay ra, bỏ lỡ trận bóng đá anh muốn để anh vỗ về em. Anh không cần
em phải tin tưởng anh gần như tuyệt đối, chỉ là ở mức vừa phải là được, bởi con
người ai cũng có sự dè chừng riêng mà, em.”
“Em ngưỡng mộ anh lắm, anh đúng là một chàng trai mạnh mẽ
khi phải chịu đựng một đứa trẻ đỏng đảnh lại mít ướt như em…”
“Đừng nói vậy chứ, em. Tại anh là một con người khá đơn giản
bởi dù gì anh cũng là đàn ông. Em thì lại là một cậu bé hiền hoà, ấm áp, dễ
khóc. Anh là bạn trai, anh phải bảo vệ bạn đời của mình chứ. Tại sao lại bảo là
anh “chịu đựng em”? Vì anh thương em, thương cả những niềm vui và nỗi buồn của
em. Em vui, ừ anh cũng vui. Em buồn, anh đau lắm chứ.” - Anh rơm rớm nước mắt,
giọng khản đặc nhẹ nhàng an ủi tôi.
Tôi chợt oà khóc, rúc vào người anh, thấm nước mắt lên áo sơ
mi của anh. Anh nhẹ nhàng dỗ tôi. Trước giờ tôi chưa bao giờ tìm được sự đồng
cảm từ những người thân thuộc, kể cả trong gia đình tôi. Tôi lại khó có thể tìm
kiếm nguồn tâm sự lâu dài từ bạn bè tôi. Chuyện quá khứ, hay cho dù là hiện
tại, tôi vẫn giấu trong lòng để tự cuộc đời chữa lành vết thương.
“Em nè…” - Anh nhẹ nhàng xoa đầu tôi. - “Cuộc đời này đôi
lúc cũng vùi dập con người ta một trận tơi bời rồi. Em không cần nhất thiết
phải là một cậu bé vui vẻ, tích cực như thường ngày. Lâu lâu em nên để bản thân
mình yếu đuối một chút. Từ giờ mỗi khi có chuyện buồn, cứ tâm sự với anh, còn
nếu em ngại thì cứ khóc với anh thôi cũng được, em nhé. Không sao mà, anh sẽ
luôn bên cạnh em.”
Trước giờ tôi chưa từng cảm nhận được sự ấm áp này, mà lại
là từ một người bỗng chốc thành thương như anh.
“Anh… em cảm ơn anh. Bên cạnh anh, em thật sự… vô cùng hạnh
phúc.”
30 – 08 – 2024