“Mày nhắm mày ở được thì ở, không được thì cút ra khỏi nhà tao!”
Đó là những lời cuối cùng tôi còn nghe được
trong gia đình tôi.
Tôi là Dương Bảo Khoa, thực ra đây chỉ là nghệ
danh của tôi thôi, chứ tên thật còn có họ “Trần” kế họ “Dương”. Tôi là một ca sĩ,
nhà văn, và nhà thơ tự do.
“Đang ghi hình đấy à, em?”
“Dạ.”
À, người yêu tui á. Quốc Trí. Chắc mấy bạn cũng
nghe về cặp đôi Hoàng Trí và Dương Bảo Khoa hot TikTok nhiều rồi mà, phải không?
Thôi, nhân buổi livestream này đây để tôi kể cho
mấy bạn nghe về cuộc đời của hai đứa nhé.
**
Thực ra, tôi cũng chỉ là một cậu học sinh lớp 12
như bình thường thôi. Chỉ là một cậu học sinh nhỏ tuổi nhưng lại mang trong mình
nhiều hoài bão và ước mơ. Trong đó ước mơ lớn nhất của tôi, đó chính là được hoạt
động trong lĩnh vực nghệ thuật.
Có điều… trở ngại lớn nhất là gia đình tôi. Từ
chuyện giới tính, cho đến điểm số, rồi còn ngành nghề nữa… Mẹ tôi thì luôn áp đặt
tôi phải theo IT…
Tôi còn nhớ cái ngày mà tôi thi cuộc thi Sing
Out Loud 2024, phần thi với liên khúc “Điều Vô Lý Thứ Nhất – Xin Lỗi Vì Đã Yêu
Nhau” của tôi chỉ đạt giải tư…
Tôi hát bài này, một bài thì suy nghĩ về cuộc đời,
là một nỗi buồn vu vơ nhưng da diết trong từng câu chữ, một bài thì hối tiếc về
mối tình đã qua… Đột nhiên kí ức của tôi chợt ùa về…
“Tao nuôi mày tốn cơm tốn gạo, nuôi từng đó rồi
không biết suy nghĩ đúng đắn nữa. Mày coi anh họ mày, anh nói với dì ba mày là
: “Mẹ, sao mẹ không nói với em Khoa là em có thể làm bác sĩ, rồi làm ca sĩ sau
cũng được mà.”. Anh mày nói nhiều tiền ảnh cũng đi làm, để lo cho gia đình. Còn
mày thì làm được gì? Hồi xưa suy nghĩ đúng bao nhiêu, giờ lệch lạc bấy nhiêu.”
Hoặc là từ một người chị thân từ rất lâu…
“Tao mà là má[1]
mày tao đập mày lâu rồi. Cái ngành nghệ thuật gì đó mày chọn không có thiết thực,
không có ích. Mày làm ngành đó lấy gì ăn? Cạp đất mà ăn hả?!”
…
Hát xong, tôi liền vào phòng khóc một hồi… Nhìn
lại quá khứ của bản thân, tại sao cuộc đời này dạy ta phải mạnh mẽ, chửi rủa ta
khi yếu đuối trước lời nói của người khác, nhưng không dạy người rằng, không an
ủi thì đừng làm nhau tổn thương, một lời nói có thể giết chết một mạng người?
Khi tôi nghe tôi đạt giải tư, tôi cũng khá thất
vọng…
Trong phòng phỏng vấn sau khi thi, tôi đã khóc,
kể hết tất cả nỗi niềm của tôi… Trên facebook thì không thể đếm được bao nhiêu
status tâm sự rồi… Lần nào cũng linh cảm rằng : “Ờ, mày viết status đi, để
mọi người cười vô cái bản mặt của mày.”. Thất vọng lắm… tôi lại không có thói
quen giữ nỗi đau trong lòng. Gặp được những người có thể lắng nghe, tôi lại có
thể tâm sự…
Đến một lúc, mẹ tôi ném đồ vào mặt tôi, rủa tôi
rằng:
“Mày nhắm mày ở được thì ở! Còn không thì cút! Cút
cùng với ước mơ làm ca sĩ của mày luôn đi! Nhà này không có chứa!”
Trong ba lô mà mẹ ném về phía tôi, trong đó dọn đồ
sẵn như chờ lâu lắm rồi mới đến ngày đá nó ra khỏi nhà. Tôi chỉ cầm mấy cuốn nhật
kí theo, rồi mẹ đẩy tôi ra khỏi nhà…
Tôi không khóc, nhưng nỗi đau trong lòng tôi cứ
thế dằn xé hơn… Hạnh phúc nhất của một đứa con, là phía sau hậu phương, là có
những người mình thân, đặc biệt là gia đình vẫn luôn ủng hộ…
Đi mãi, đi mãi cũng đã khuya. Sài Gòn giờ đang là
mùa trở gió, trời càng về khuya thì càng lạnh. Tôi đến gầm cầu Ba Son[2], ở ngay ngã tư Nguyễn Hữu
Cảnh, Tôn Đức Thắng, Lê Thánh Tôn, chỉ ngồi nghỉ chân ở đó, đổ bộ từ Bình Thạnh
lên đây mỏi nhừ cặp giò rồi.
Tôi ngồi tựa đầu, ngủ thiếp đi lúc nào không hề
hay biết… Bỗng nhiên ở ngay đùi tôi như có ai đó đá thật mạnh.
“Ê, nhóc! Cút ra! Chỗ này là chỗ của tao!”
Trước mắt tôi là một anh chàng da ngâm, tóc tai
rũ rượi, mặc một chiếc áo sơ mi caro màu xanh đã nhem nhuốc bẩn đi rất nhiều,
chỉ cài mấy nút ở giữa để hở phần ngực của ảnh[3], mặc chiếc quần đùi kaki,
tay vẫn cầm điếu thuốc.
Tôi vội vàng đi ra khỏi chỗ đó, đi về phía đường
Nguyễn Hữu Cảnh đi xuống, đột nhiên nhìn lại đằng sau, thấy ảnh tay run run lên,
ráng[4] ôm chặt thân mình để đỡ lạnh.
Tôi liền quay lại, lấy trong túi một cái mền[5] đưa cho ảnh, ảnh nhìn tôi
một hồi lâu, tay run run cầm cái mền tôi đưa.
“Cám ơn…” - Ảnh nhìn tôi, mắt gần như ươn ướt,
tiếng ảnh khàn đặc hẳn.
Tôi nhẹ nhàng cúi đầu xuống, rồi nhẹ nhàng quay
bước đi.
“Ờm… nhóc gì ơi. Nhóc đi rồi nhóc định ở đâu?”
Tôi im lặng một lúc lâu…
“Em không biết nữa, anh… Em sẽ tính chuyện đó
sau.”
“Hổng ấy[6]… nhóc nằm chung với anh luôn
đi. Chứ giờ nhóc đi rồi nhóc định sẽ ở đâu?”
“Em… được ở lại với anh sao? Nãy anh đuổi em đi
rồi kia mà?”
“Anh xin lỗi nhóc. Nãy anh mày nói nhóc đừng để ý
gì hết á. Nằm đây với anh đi, chứ giờ nghĩ lại, anh mày ở mình ên[7] cũng buồn.”
Tôi đi tới về phía ảnh, nép mình trong chăn cùng
anh. Ảnh cho tôi tựa đầu vào lồng ngực anh, nhẹ nhàng thủ thỉ với tôi :
“Mà anh hỏi nhóc nè, sao lại sống ở ngoài này? Bộ
không có nhà ở đây hay sao á?”
“Em… em sống xa gia đình, anh…”
“Rồi nhóc không có tiền mướn[8] trọ hay sao?”
“Em chưa đi làm. Em mới lớp 12 à, anh.”
“Sao lại phải sống xa gia đình sớm vậy?”
“Tại…gia đình em đuổi em đi rồi…”
“Sao lại đuổi?”
“Chuyện dài lắm, anh…” – Tôi nép người vào lòng
anh, rơm rớm nước mắt, khóc thút thít…
“Tội nhóc…” – Ảnh lấy bàn tay thô ráp vuốt nhẹ mái
tóc ở đằng sau gáy của tôi. – “Thôi cũng khuya rồi, nhóc cứ ngủ đi. Sáng mai tính
tiếp… À mà quên hỏi nhóc. Nhóc đây tên gì?”
“Dạ, em là Bảo Khoa.”
“Bảo Khoa à… Anh là Quốc Trí. Mấy anh em hay gọi
anh mày là “Đấn Trì”. Tại tính anh mày cũng đần đần, hổng giống ai hết á.”
**
Tôi liền mở điện thoại lên, rồi nhìn xung quanh
tôi, xung quanh nơi tôi sống có rất nhiều cửa hàng tiện lợi tôi có thể ứng tuyển
vào, ở sau lưng thì có GS25, quán ăn Nhật HanaYuki. Ngày trước tôi lấy xe đi học
một mình cũng đi ngang qua chỗ này. Tôi cũng ghé qua đó ít lần, chủ yếu là mua
chút đồ ăn vặt ăn lót dạ thôi.
“Haizzz… Giờ chẳng biết nên xin tuyển vô đâu nữa.”
“Sao á? Kiếm[9] việc hả?”
“Phải kiếm tiền thì mới có cái để lót dạ cho hai
đứa mình nữa chứ. Lương bên GS25 bằng với nhuận bút của em nữa.”
“Trời. Cần gì cực vậy ba? Kiếm tiền như anh mày đây
nè, khỏe re[10]
à.”
“Anh làm gì?”
“Hát rong. Nhóc thấy cây đờn[11] guitar ở đằng sau không?”
Tôi quay lại phía sau tôi nhìn, một cây đàn guitar
acoustic bằng gỗ màu nâu đã sờn cũ, còn dính một chút bụi ở trên bề mặt.
“Tuần kiếm được nhiêu?”
“Không nhiêu hết trơn á. Một lần người ta cho có
mấy cọc mấy đồng à.”
“Mà chắc… anh hát hay lắm nhỉ?”
“Trời. Coi thường anh hoài. Thôi, anh mày dẫn nhóc
qua chỗ bạn anh ở, ngồi đánh bài và uống bia chút. Nay nó vừa mua mấy lon bia về.
Chứ ở đây lâu á, công an nó hốt hai anh em mình là thấy mẹ luôn.”
Tôi xách ba lô lên, anh Trí cầm cây guitar vác lên
vai. Đi bộ một hồi đến ở gần bờ sông, tôi thấy mấy anh bạn của anh Trí đang ngồi
ở đó “kéo xì dách”.
“Trời đất quỷ thần ơi! Dằn mà dằn dơ[12] dữ vậy ba?!”
Ảnh đột nhiên quay lưng lại nhìn anh Trí. Da ảnh
cũng ngâm đen giống anh Trí, ảnh mặc cái áo ba lỗ[13] mà xanh dương sọc trắng
trễ cổ xuống, hai tay anh khá rắn chắc, mặc một chiếc quần kaki đen đã sờn cũ hẳn
đi.
“Ô, Đấn Trì. Mày đến rồi ấy hả?” – Rồi ảnh liếc
mắt nhìn sang mình. – “Mà mày dắt ai theo vậy?”
“À, đàn em tao. Bảo Khoa.” – Rồi anh Trí ảnh
quay về phía tôi. – “Nhóc, đây là anh Đức Quý, còn bên kia là anh Đình Bảo.”
Tôi nhẹ nhàng cúi người xuống chào hai anh. Anh
Trí ngồi xuống nền đất, ngồi xếp bằng, đặt dựng cây đàn guitar lên, khui lon
bia uống ừng ực, từng ngụm cứ chảy xuống cổ ảnh từ từ. Ảnh đặt lon bia xuống dưới
đất khá mạnh và “khà” một cái rất dài.
“Ê, Đấn Trì. Hát một bài cho tụi này nghe đi.” –
Rồi anh Quý nói với tôi. – “Nhóc Khoa này, anh Trí của nhóc hát hay lắm á.”
Ảnh cầm cây đàn guitar đặt lên đùi. Tay đặt lên dây đàn.
“Rồi muốn tao hát bài gì?”
“Bài gì cũng được, bài mà mày hay hát nhất á.”
“Vậy… “Thiên Đường Vắng Em” nha. Khoa hát cùng anh nha.”
Từng đệm hát vang lên từ những phím đàn, từ những ngón tay anh gảy đàn. Tiếng
guitar nghe du dương đến lạ, dường như cả non nước, cây và cỏ rạng cũng yên lặng
để lắng nghe, hoà cùng với giọng hát trầm ấm của anh Trí như xoa dịu biết bao
nhiêu sự tổn thương chất chứa trong lòng tôi.
Tôi liền hít một hơi thật sâu, hát tiếp, giọng trầm trầm, nhưng không quá vẩn
đục, có thể không được hay bằng anh Trí, tôi hát từ “Rồi khi mình quen nhau,
thật hạnh phúc…”, tôi chợt nhắm mắt lại, đột nhiên quá khứ cứ thế tràn về
trong tâm trí tôi mà lòng tôi lại càng đau. Cả cuộc đời này không gì hạnh phúc
hơn việc có người lắng nghe, tôn trọng và thấu hiểu.
“Ủa, Đấn Trì, Đấn Trì. Tao nghe giọng của cậu nhóc này quen lắm. Tao đã
nghe ở đâu rồi.” – Rồi anh Đình Bảo chợt nhớ ra điều gì đó, quay sang hỏi tôi –
“À. Tao nhớ rồi! Nhóc có phải là Dương Bảo Khoa không?”
“Dạ, đúng rồi, mấy anh. Em là Dương Bảo Khoa.”
“Ủa, sao tụi mày biết nhóc này?”
“Có lần tao thấy thằng bé này trên vô tuyến[14]
á mày. Thi cái cuộc thi gì mà “Sing Out Loud 2024” á.”
Anh Trí lấy hai tay ôm lấy đầu ảnh.
“Trời má ơi, sao tao tối cổ dữ vậy tụi bây?”
“Mà Khoa này. Sao em phải sống cùng với bọn anh thế này? Anh tưởng đâu cuộc
sống sau đó của em sướng lắm mà, sao uổng vậy?”
“Ăn nói xà lơ!” – Tôi đảo mắt đi chỗ khác. – “Cho anh nói lại lần nữa á.”
“Sao vậy? Rồi hiểu. Làm nghệ thuật chắc cũng khổ. Bốn chữ “hào quang rực rỡ”
chắc cũng không phải dễ dàng gì.”
“Không!” – Tôi hạ thấp giọng xuống. – “Mà là trở ngại lớn nhất đó chính là
gia đình em.”
Tôi chợt bật khóc nức nở mà kể với mấy anh. Nước mắt rơi từ trên khoé mắt tôi
như mất tự chủ. Có ai thử nghĩ, ước mơ, đam mê mình ấp ủ bấy lâu nay lại bất chợt
bị cấm đoán? Không còn gì để diễn tả ngoài kinh khủng. Chẳng tài nào tưởng tượng
nổi. Quá sức tưởng tượng mới đúng. Anh Quý và anh Bảo tiến lại gần tôi và ôm chầm
lấy tôi. Cảm giác tuy mấy anh có cảm giác xa lạ nhưng đâu đó lại le lói hơi ấm
toả ra từ mấy anh. Tôi lại càng được xoa dịu và chữa lành hơn một chút…
“Thôi, không khóc, không khóc, em. Chuyện qua rồi mà. Với lại anh thấy em hát
hay mà. Anh tin ước mơ của em sẽ thực hiện được thôi.”
“Bảo Khoa, lại đây với anh nào. Anh thương, anh thương nhóc…” – Anh Trí cho
tôi lại gần để ôm chặt lấy ảnh, tựa đầu vào lồng ngực của anh. Khóc mà khóc cho
đã, buồn cứ khóc, anh Trí dỗ tôi mà trông ảnh tội lắm. – “Em sống vì em, vì em
là chính em, em không có nghĩa vụ phải sống vì thằng nào hết á.”
**
Trời chạng vạng tối, tôi và anh Trí cùng về lại chỗ hai anh em tôi ngủ. Anh
Trí lưng vác đàn, tay thì quàng qua cổ tôi, cho tôi nép sát vào ảnh hơn.
“Anh Trí.”
“Sao, nhóc?”
“Đó giờ anh từng nghĩ… hạnh phúc đối với anh là như thế nào chưa?”
Hạnh phúc… Nói thẳng ra thì có rất nhiều định nghĩa, nhưng chẳng cố định
đâu. Như tôi, hạnh phúc của tôi là được sống thoả với ước mơ, đam mê, được yêu
một người, bên cạnh họ, tôi vẫn là chính tôi. Hát ở phòng trà Bến Thành? Mở lớp
dạy thêm ngoại ngữ? Được yêu một chàng trai, tôi vẫn được là chính tôi? Đó là hạnh
phúc. Nhưng giản dị như thế, sao lại là một điều xa tầm với đối với tôi?
“Hạnh phúc à… Nói ra thì đơn giản lắm. Là được hát cho mọi người, với được
hát cho anh em của anh nghe,…”
“Vậy sao…”
“Mà… anh mày thấy ngưỡng mộ chú em thiệt[15]
á.”
“Sao anh?”
“Hồi nào đến giờ á, anh mày bằng tuổi nhóc, anh mày có bao giờ nghĩ được
như vậy đâu? Anh xin lỗi em, đến giờ anh mới biết…”
“Anh Trí, sau này em có đi hát ở phòng trà á, anh hát chung với em nha.”
“Anh hả? Làm gì? Anh mày sống với cái nghề hát rong này được rồi. Không cần
cực vậy đâu, nhóc.”
“Sao được? Giao lưu âm nhạc tại phòng trà với em đi. Kiếm đủ tiền để trang
trải cuộc sống của mình một chút. Chứ hát rong kiểu này biết bao giờ mới đủ tiền?
À đúng rồi. Em mới nhận được mail, em được tuyển việc ở GS25 rồi.”
“Vậy hả, em?”
“Anh đi làm chung với em luôn á.”
“Ủa, rủ anh mày theo chi?”
“Làm chung với em cho vui. Chứ đi hát rong hoài cũng chán.”
Ảnh suy nghĩ một lúc lâu…
“Ừ, cũng được. Anh sẽ theo nhóc. Ngày mai làm luôn phải không?
**
“Anh để cái đó ở kệ kia nha.”
“Kệ này hả?”
Đang làm việc, có khách bước vào, giọng trầm trầm khá quen. Tôi nhìn qua,
thì ra là anh Trường và anh Tuấn đang đi vào trong cửa hàng. Tôi đột nhiên cảm thấy
sợ, sợ rằng ảnh sẽ phát hiện ra tôi. Tôi kéo nón[16]
xuống dưới chân mày, cái vành nón che tầm mắt, đứng nép bên anh Trí hơn, tay vẫn
còn làm việc.
“Ủa… Ai mà thấy quen quen vậy ta?”
Ảnh nhìn từ dưới vành nón lên. Hai anh cũng khá bất ngờ.
“Khoa… là em đấy sao? Anh Trường nè[17].
Em nhận ra anh chứ?”
Tôi từ từ ngẩng mặt lên, chợt bật khóc khi nhìn thấy hai anh. Hai ảnh nhìn
tôi xót xa, ôm chầm lấy tôi và nhẹ nhàng vỗ vào lưng tôi.
Tôi và hai anh ngồi ở bàn ghế ngồi ăn tại chỗ, anh Trường, ảnh nhẹ nhàng
xoa đầu tôi. Anh Trường thương tôi lắm, từ lúc còn đi học cho đến khi ảnh lên đại
học rồi lâu lâu vẫn hỏi thăm tôi, như : “Em dạo này thế nào?”, “Có cảm thấy buồn
chuyện gì không?”, “Rồi em giải quyết ổn thoả chuyện đó chưa? Có cần anh giúp gì
không?”. Rồi luôn bảo vệ tôi, luôn đứng về phía tôi mỗi khi tôi bị bắt nạt ở lớp.
Tôi thương và xót ảnh còn không hết, vậy mà lại chẳng báo đáp gì cho anh cả, lại
để ảnh phải lo lắng nhiều như vậy.
“Em làm ở đây được bao lâu rồi?”
“Cũng mới đây thôi, anh.”
“Gia đình của em có khoẻ không?”
“Gia đình của em… vẫn khoẻ. Mặc dầu[18]
em xa gia đình khá lâu rồi.”
“Vậy à…” – Ảnh chợt mỉm cười, nhẹ nhàng xoa tóc tôi, có lẽ ảnh chưa biết… –
“Em nay vào trường gì rồi?”
“Dạ… em không học đại học…”
“Sao vậy?”
“Nói ra, chuyện dài lắm anh… Em đi làm từ sớm, ở trọ chung với một anh. Mà ảnh
thương em lắm, ảnh làm chung với em, đang đứng ở chỗ kia kìa.” – Tôi liền liếc
con mắt về phía anh Trí đang sắp xếp đồ đạc.”
“Vậy thì cũng khá tốt rồi, em…” – Sau đó ảnh không nói gì một lúc lâu, chỉ
nhẹ nhàng vuốt tóc, xoa đầu tôi.
“Thôi, bọn anh mua đồ nhé. Cố lên, em. Bữa nào anh em mình lại gặp nhé, em.”
Anh Trường và anh Tuấn mua đồ xong, bước ra khỏi cửa. Tôi đứng nhìn hai
anh, mắt tôi đỏ hoe. Tôi ráng lấy tay chận nước mắt lại, không cho mình phải khóc…
Anh Trí đứng đằng sau, ôm chầm lấy tôi…
**
Hôm đó, tôi ngồi cạnh anh Trí, xem anh đánh xì dách với mấy anh em của ảnh.
Hôm đó chỉ mới sáng thôi. Mà tôi nhớ không lầm là giờ này làm gì có công an đâu?
Từ xa tôi nghe tiếng thổi còi của mấy anh công an.
“Chết mẹ. Công an. Dọt lẹ[19]
tụi bây!” – Anh Quý và anh Bảo chạy trước, anh Trí tay khoác lên người tôi chạy
thật nhanh về phía trước. Tôi chỉ giữ lại được chiếc điện thoại, còn lại bỏ lại
hết…
Đến chỗ trú của anh Quý và anh Bảo, tôi mới ngớ người nhận ra.
“Đồ của em…”
“Thôi, của đi thay người, nhóc. Không sao hết.”
Tôi ngồi xuống, anh Bảo ngồi cạnh ôm lấy tôi… Anh Trí đứng chống nạnh, răng
còn cắn điếu thuốc. Anh Quý thì đứng cạnh anh Trí.
“Má nó chứ… Chỗ trú ẩn của tao cũng không còn. Cây đờn tao cũng liệng[20]
mẹ ở bển[21] luôn. Giờ tao biết ở đâu
giờ?...”
“Anh ơi, em sợ…” – Tôi đột nhiên bật khóc.
“Không sao đâu, em.” – Anh Bảo cho tôi tựa đầu vào vai ảnh, rồi nói với anh
Trí. – “Thằng ròm[22]
kia! Dỗ em mày kìa.”
Anh Trí mới quay lại, thấy tôi, ảnh xót xa tiến đến, ôm chặt tôi, xoa đầu tôi
nhẹ nhàng. Tính tôi đó giờ mít ướt. Bình thường thì khóc một mình, chứ giờ ở cạnh
mấy anh tự dưng lại khóc nhiều hơn. Chắc muốn được nhõng nhẽo với mấy anh á nên
vậy.
“Ô, Anh đây, anh đây, nhóc. Không sao rồi, không sao rồi.”
“Rồi mày tính làm sao?”
“Thì tìm chỗ mới mà ở thôi.” – Anh Trí nói với mấy anh với giọng bực dọc.
“Còn em mày thì mày tính làm sao?”
Anh Trí im lặng một lúc…
“Tao… tao không biết nữa, tụi bây…”
“Thôi hay để tao coi em mày dùm mày cho.” – Anh Bảo đặt tay lên vai tôi và
nói với anh Trí.
Ảnh vuốt tóc tôi, nước mắt tôi vẫn đọng trên khoé mắt và vùng má. Anh từ từ
lau nước mắt cho tôi.
“Bảo Khoa nè, lát anh về lấy đồ rồi đi kiếm chỗ ở. Em ở đây ngoan với anh Bảo
nha. Anh đi tầm 1 tuần nữa anh về, em nha.”
“Anh Trí, em lo lắm. Lỡ anh bị sao thì sao?....”
“Vậy thôi, để anh đi với Trí cho, Khoa.” – Anh Quý cũng tiến đến bên cạnh tôi,
vuốt tóc tôi mà nói.
Anh Trí và anh Quý nhẹ nhàng xoa đầu tôi, ôm chặt tôi một lúc lâu cho tôi đỡ
nhớ hai anh. Xong rồi anh Trí cùng anh Quý cùng ra ngoài…
Tôi lại chẳng đoái hoài về việc gì cả, ăn uống cũng không, thức trắng đêm,
chỉ để đợi anh Trí về… Tôi cứ cảm thấy lo lo, dầu anh Quý đã đi cùng anh nhưng
mà… vẫn lo rằng ảnh mà có chuyện gì bất trắc, thì tôi cũng chẳng để tâm trí vào
việc gì cả. Cứ mỗi tối, anh Bảo lại dắt tôi đi xung quanh chơi. Sài Gòn vào đêm
đẹp và lung linh lắm, bầu trời trên cao rộng vô thường… Nhìn từng ánh sao rơi
trước mắt, tôi lại nhớ đến những kỉ niệm cùng anh Trí…
Anh Trí… Khi nào anh về?...
Một tuần trôi qua, anh Trí và anh Quý về đến “căn cứ” của anh Bảo. Tôi ra
phía ngoài đứng, tôi gọi anh Trí thật lớn. Anh Trí dường như nghe thấy tiếng gọi
của tôi, hơi ngẩng mặt lên, bất ngờ. Tôi chạy chân trần đi về phía trước, dang
hai tay ra để ôm anh Trí thật chặt. Anh Trí thấy tôi, cũng dang rộng tay ra để đón
lấy tôi và ôm tôi…
“Ơi trời, nhớ anh đến vậy luôn hả? Ừ, biết rồi, biết rồi. Anh cũng nhớ chú
mày nhiều lắm.” – Anh Trí tay run run đặt lên sau tóc tôi, xoa và vuốt nhẹ nhàng.
– “Thôi, vô trỏng[23]
đi, nhóc.”
Tôi liền xách đồ cho anh Trí, ba lô của tôi và cây đàn của ảnh.
Cả ba cùng vào trong “căn cứ” của anh Bảo. Anh Bảo thấy hai anh về, liền ngồi
dậy hỏi thăm.
“Đấn Trì, Quý. Về rồi hả? Kiếm được chỗ chưa?”
“Kiếm rồi, mày. Cũng hơi xa á.” – Rồi anh Trí quay sang tôi, nhẹ nhàng xoa đầu
tôi. – “Sao rồi? Ở với anh Bảo có ngoan không?”
Lúc này anh Bảo hít hơi thật sâu mà méc[24]
với anh Trí. Nào là “thức khuya”, rồi “bỏ bê ăn ngủ” các kiểu. Anh Trí nghe
xong, đặt tay lên hai vai tôi, đưa mặt lại gần, chau mày mà la mình :
“Mấy ngày trời không ăn gì với thức khuya luôn hả? Hửm? Vậy không được nha!
Nghe xong anh mày giận nhóc lắm á.”
“Thôi, mày. Đừng trách Khoa làm gì. Nó từng tâm sự với tao là, nó nhớ mày,
nó luôn hỏi tao khi nào mày về. Nó nằm với tao, nó nằm im à, mà nó cứ khóc thút
thít. Mà nó ngoan lắm. Dỗ một chút là nín, cứ rúc vào tao mà nằm thôi. Khoa nó
thương mày lắm á. Mày với nó ở chung á, mày có làm cho nó có chuyện gì thì đừng
coi tụi tao là anh em mày nữa. Nói rồi á.”
“Tội em tui quá… Anh đi có một tuần rồi về. Chứ đâu có đi luôn đâu mà nhóc
sợ?” – Tôi nhìn ảnh, tôi bật khóc nhiều hơn, gục đầu vào lồng ngực ảnh, ôm chặt
anh… – “Rồi, rồi. Anh cũng nhớ chú em lắm. Đừng khóc nữa.”
**
Sau đó, tôi và anh Trí với tổng số thu nhập đi làm bán thời gian cũng đủ
thuê trọ. Tôi và anh Trí đã trở thành ca sĩ phòng trà. Tôi còn nhớ cái ngày lần
đầu tiên đi diễn, anh Trí mặc một chiếc áo sơ mi màu đen, quần Âu xám. Tôi thì
mặc một chiếc áo sơ mi, quần jeans đen. Tôi và anh Trí cùng nhau hát song ca bài
hát : “Thiên Đường Mong Manh”. Tôi và anh cất giọng hát, cả khán giả ai cũng vỗ
tay. Có khán giả nói giọng anh Trí ấm áp giống như ca sĩ Tô Chấn Phong. Nhờ ca
khúc, mọi người mới biết chúng tôi như bây giờ, cho đến khi đi diễn chuyên nghiệp,
tôi và anh Trí cũng đều cất giọng bài này và bài “Kỉ Niệm Chiều Mưa”.
Bây giờ, tôi với anh Trí đã về chung một nhà. Anh Trí là ông xã tôi. Mặc dù tôi biết là cuộc sống tôi có đôi lúc khó khăn.
Nhưng tôi và anh vẫn thề rằng vẫn luôn ở bên cạnh nhau, dù có chuyện gì xảy ra đi
nữa.
“Ủa, em. Đang livestream hả?”
Ông xã tôi đang đứng ngoài cửa kìa.
“Anh vào trong luôn đi, anh. Cho mọi người được nhìn rõ anh chứ.”
Mọi người ơi, đây là nghệ sĩ guitar Hoàng Trí, cũng là ông xã của tôi. Hai đứa
bên nhau cũng khá lâu rồi. Tôi và anh không kết hôn, nhưng mà trên tay tôi và
anh Trí đã đeo nhẫn, chứng minh cho tình yêu của hai đứa.
Tôi nhớ lần ông xã sốt cao, tôi vội lo đủ thứ cho ảnh, chườm trán, cởi áo
lau toàn thân cho anh. Anh bật khóc, tay run run đặt lên vùng má của tôi, lấy
ngón cái từ từ và nhẹ nhàng cọ xát vào má tôi, mà bảo tôi rằng :
“Anh… anh xin lỗi, em. Anh không có lo được gì cho em cả… Từ ngày em sống với
anh, em không có một ngày nào hạnh phúc cả. Em khổ nhiều rồi. Sau này hãy tìm
người mới tốt hơn, có thể lo được cho em hơn…”
“Lại nói xà lơ! Sao anh nghĩ em bên anh không hạnh phúc ngày nào chứ? Chỉ cần
bên anh á, em hạnh phúc lắm rồi. Anh nhớ những ngày còn sống ở ngoài đường không?
Anh cũng là người lo cho em rất nhiều. Nên để bây giờ, em lo lại cho anh nha.”
Nước mắt của ảnh cứ không ngừng rơi xuống, nhắm chặt mắt lại, giọng ảnh ngày
càng khàn đặc hơn…
“Bảo Khoa… anh xin lỗi em…”
“Sao phải xin lỗi em chứ? Thôi quay lưng lại lau cho nè, rồi nằm đó em vào
trong múc cháo cho anh nha.”
Tôi nhớ sau lần đó, anh ấy đến bên cạnh tôi, ôm tôi từ phía sau, ghé sát
tai tôi mà nói rằng :
“Bảo Khoa nè, nếu anh nói rằng… anh yêu em, em sẽ cảm thấy thế nào?”
Tôi quay lại, anh Trí tay đặt lên hai vai tôi mà nhìn tôi một lúc lâu.
“Em không cảm thấy gì hết á. Bởi anh cũng không cần phải nói như vậy đâu.”
“Sao vậy?”
“Bởi vì… em đã yêu anh rất lâu rồi. Sao đến tận bây giờ anh mới nói với em?
Anh có biết em đợi câu nói này từ anh lâu lắm rồi không?”
Anh Trí nước mắt rưng rưng, nhẹ nhàng tiến gần hôn tôi, nhẹ nhàng ôm chầm lấy
tôi…
Chỉ cần như vậy thôi, em cảm thấy hạnh phúc lắm rồi… anh ha?
8 – 7 – 2023
[1] Má (phương ngữ Nam Bộ)
: mẹ
[2] Cầu Thủ Thiêm 2 –
TP. Hồ Chí Minh
[3] Ảnh
(phương ngữ Nam Bộ) : anh ấy
[4] Ráng
(phương ngữ Nam Bộ) : cố gắng
[5] Mền (phương ngữ Nam Bộ) : chăn
[6] Hổng ấy (phương ngữ Nam Bộ)
: hay là
[7] Mình ên (phương ngữ Nam Bộ) : một mình
[8] Mướn
(phương ngữ Nam Bộ) : thuê
[9] Kiếm
(phương ngữ Nam Bộ) : tìm (khác với “kiếm tiền”)
[10] Khỏe re (phương ngữ Nam Bộ) : nhàn, thảnh
thơi
[11] Đờn (phương ngữ Nam Bộ)
: đàn
[12] Dằn dơ (thuật ngữ Xì
dách) : tổng giá trị lá bài là 16. Nghĩa là khi đạt mốc 16 thì có quyền không
rút nữa. Rút hơn 21 điểm xem như thua.
[13] Áo ba lỗ
(phương ngữ Nam Bộ) : áo may ô
[14] Vô tuyến
(từ thuần Việt) : ti vi.
[15] Thiệt
(phương ngữ Nam Bộ) : thật
[16] Nón (phương ngữ Nam Bộ(?))
: mũ
[17] Nè (Phương ngữ Nam Bộ)
: này
[18] Mặc dầu
(phương ngữ Nam Bộ) : Mặc dù
[19] Dọt lẹ
(phương ngữ Nam Bộ) : chạy nhanh
[20] Liệng (phương ngữ Nam Bộ)
: ném (nghĩa trong truyện : để quên)
[21] Bển (phượng
ngữ Nam Bộ) : bên kia
[22] Ròm
(phương ngữ Nam Bộ) : gầy gò
[23] Vô trỏng
(phương ngữ Nam Bộ) : vào trong kia
[24] Méc
(phương ngữ Nam Bộ) : mách