Truyện ngắn : Lãng đãng bằng lăng bên ô cửa

 


Sài Gòn cũng đã bắt đầu vào hạ. Nắng chiều cũng bắt đầu gắt hơn những mùa trước. Cái nắng của Sài Gòn không bao giờ có thể khiến ai ghét bỏ, là cái nắng dịu dàng hắt bóng xuống nền đường sá, mang lại cho người Sài Gòn cảm giác ấm áp của Nam Bộ. Tính ra khoảng thời gian này là khoảng thời gian học sinh được nghỉ ngơi sau một năm học vất vả. Học sinh giờ ai cũng thảnh thơi, trừ mấy đứa học hè ra. Người lớn như chúng tôi thì mùa hè giờ cũng chỉ còn là dĩ vãng. Nhưng khoảng thời gian đầu hạ, tôi thì cũng không có khoá học hè, giờ dạy gia sư, giờ sinh hoạt Đoàn thể tại trường Đại học,...

Tôi từ từ bước đi tới phòng bệnh nhân, nơi bạn tôi, Nhật Duy, khám bệnh, tay cầm túi đựng hộp thức ăn. Cậu ấy là bạn tôi, từ thuở còn là hàng xóm, nhà tôi với nhà cậu cách nhau khá xa, lâu lâu lại hay đi thang máy chung. Hồi xưa biết nhau từ khi hai đứa còn học lớp 7, là một người trầm tính, không có hoạt ngôn như tôi, nhưng biết đâu đây là “định luật bù trừ” ở hai đứa thì sao? Về sau này tôi và cả cậu ấy đều chung một chí hướng, vào cùng một trường đại học. Nhưng mà, tôi thì trúng tuyển rồi, còn cậu… ngày đó cậu lại nhập viện vì phát hiện bệnh nan y, nghe đâu là viêm phổi.

Tôi chào mẹ của cậu ấy xong, bước vào phòng, cậu ấy đang ngồi tựa vào thành giường, tay còn gắn ống truyền nước, đưa mắt nhìn ra cửa sổ, mắt buồn buồn, ngắm nhìn hoa bằng lăng trong ánh nắng bên ngoài.

Tôi đặt hộp thức ăn ở trên bàn, kéo ghế ngồi xích lại gần giường cậu nằm. Cậu quay lại, mỉm cười với tôi :

“Ông tới rồi đó à?...”

Tôi ngồi bên cạnh, nắn bóp bàn tay gầy guộc, hiện rõ nhũng đường gân xanh của cậu.

“Ông đỡ chưa?... Tính ra cũng gần một tháng kể từ lúc ông nhập viện rồi á.”

“Hầy…” - Nhật Duy thở dài, dặng hắng[1] một cái. - “Vẫn mệt như hôm qua, có thấy đỡ gì đâu…”

Tôi mở chiếc túi đựng thức ăn ra, lấy hộp thức ăn để sẵn trên bàn.

“Nay cho tui ăn gì đó?”

“Cháo thịt bằm. Mẹ tui nấu cũng nhiều, một phần cho nội tui, một phần mẹ tui bảo tui mang lên cho ông. Phải mà tui cũng tự nấu được như vậy thì…” - Nói xong, tôi mở hộp cháo ra, mùi hương thơm toả ra xung quanh.

“Thơm thật. Mẹ ông nấu chắc ngon lắm đây.”

“Còn phải nói. Thôi, tui để nguội một chút cho dễ ăn.” - Tôi đậy hờ nắp hộp lại, tay đỡ lưng, tay kia đỡ vai cậu từ từ đặt cậu nằm xuống. Ở dưới chiếc giường, cô có để thau nước ở dưới, mỗi chiều là phải lấy lau người cho cậu. Cô thì chiều có việc bận nên nhờ tôi giúp.

Tôi từ từ gỡ nút áo của cậu, mặt đỏ ửng, bặm môi và liếc đi chỗ khác, cậu thấy vậy, cũng cười thầm.

“Lần đầu của ông à?”

Tôi không trả lời, chỉ nhìn cậu một cái rồi thôi, vờ tập trung vắt khô khăn, lau mặt, lau người cho cậu.

“Vất vả cho ông quá…”

“Có hề gì đâu. Tui có cực vì ai thì tui cũng tự nguyện mà. Ông chỉ cần cố gắng ăn uống, rồi đi lại, tập thể dục để nâng cao sức khoẻ, chống lại bệnh tật của mình, là tui vui rồi.”

Trong lúc đang lau cánh tay cậu, cậu nhìn cửa sổ một lúc, cậu hỏi tôi :

“Đêm hôm qua ông có nghe thấy tiếng gì không? Hình như là tiếng mưa á.”

“Ừ, tối hôm qua mới mưa, tui cũng về hơi trễ, đường thì ướt, may là ba tui lấy xe hơi lên đón tui về nên tui không bị mắc mưa á.” - Cả hai im lặng một lúc, đột nhiên tôi sực nhớ ra điều gì đó. - “Ê, tuần sau nữa là Phật đản[2] á. Ông có muốn đi chùa thả hoa đăng Cầu an với tui không?”

“Tuần sau nữa đi hả?”

“Ừ. Gia đình tui đi chùa lạy Phật cầu sức khoẻ, bình an. Rồi có hoạt động thả hoa đăng nữa. Mẹ tui định cho tui với ông đi.”

“Tui chưa biết nữa ông. Chắc để tui nói với mẹ tui nếu tình hình sức khoẻ tui chưa trở nặng thì xin ít hôm đi với gia đình ông.”

Tôi ở lại nói chuyện với cậu thêm chút nữa, cho cậu ăn tối xong ngồi kể chuyện trên trời dưới đất, xong xuôi rồi tạm biệt cậu rồi về.

Ngày hôm sau, tôi lại đến bệnh viện thăm cậu, thì bạn gái của cậu ở đó từ trước, tôi đành ngồi ghế đợi ở ngoài, đợi cho cậu với cô bạn ấy nói chuyện xong rồi về, cũng mất khá lâu. Sau đó, cô bạn ấy cũng bước ra khỏi phòng, thấy tôi, cô bạn liền hỏi :

“Ủa? Bà tới lúc nào vậy?” - Mặc dù tôi là con trai nhưng vẫn xưng bà - tui với nhau.

“Tui… mới tới à. Bà ở lại thêm chút nữa với Nhật Duy đi, về sớm vậy?”

“À, lát tui có giờ học khoá hè rồi. Bà vào với Duy trước đi, tui về trước.”

Nói xong, cô bạn cũng từ từ bước ra ngoài, tôi nhìn cô bạn một lúc rồi mới vào. Chắc cậu ấy cũng thấy tôi ở ngoài nhưng không bước vào với cậu, cậu cũng thắc mắc :

“Sao nãy không vào luôn đi, ông?”

“Tui sợ kì, tại tui để cho ông và bạn nữ ấy có không gian riêng. Tui ngồi ngoài đợi có nhiêu lâu đâu, xong thì tui lại đi vô thôi.”

“Đâu cần phải lịch sự với tụi tui vậy làm gì?... Ông là bạn của tụi tui mà, đâu phải xa lạ gì đâu mà làm vậy?”

Tôi ngồi xuống bên cạnh cậu, vẫn nắn xoa bóp cánh tay của cậu. Đột nhiên tôi thấy mấy cọng[3] tóc bạc trên đầu cậu cứ lưa thưa, cũng 5 cọng chứ không ít. Tôi bảo cậu nghiêng đầu về phía tôi, tôi nhổ từng cọng một, tóc cậu cũng mong manh dễ rụng gãy hẳn, đến mức chỉ cần giật nhẹ cọng tóc là nó rơi xuống rồi.

“Tóc ông dễ rụng thật…”

“Ừ, tui đang bệnh mà. Với trước giờ tóc tui cũng không có chắc khoẻ đâu, giờ không chừng chắc đi hết một mảng rồi.”

Tôi ngưng một lúc, rồi ôm cậu từ phía sau. Thấy người cậu hơi lạnh, gầy gò của một người mắc bệnh nan y. Cậu cũng thoáng bất ngờ, nhưng sau đó lấy tay cậu đặt lên trên tay tôi, hơi nhắm mắt lại, mỉm cười. Cậu cười rất đẹp, một nụ cười toả nắng, lạc quan ấy làm cho tim con người như bừng nắng hạ, là cái cảm giác ấm áp không phải là đơn thuần mà giống như cái ấm áp của màu hồng rực rỡ của ánh nắng ấy.

“Sao vậy?… Sợ tui đi nên ông ôm tui à?” - Cậu ấy nói, biết là cậu ấy chỉ đang đùa với mình thôi.

“Ừm, tui sợ... Ông ngốc thật chứ. Mà đâu chỉ riêng tui, còn nhiều người khác nữa cũng buồn mà… Sao ông nói vậy?…” - Tôi rơm rớm nước mắt, gục mặt xuống vai cậu. Cậu vẫn ngồi đó, thở một hơi dài, bàn tay thô ráp của cậu đặt lên mu bàn tay mình và vỗ nhẹ mấy hồi, như dỗ tôi. Cậu cũng không nói gì nữa, mỉm cười nhưng vẻ mặt lại buồn buồn, đau xót hơn hẳn.

“Khang ơi, tui muốn nằm xuống một lúc…”

Tôi nhẹ nhàng đỡ lưng cậu đặt xuống giường, vém mái tóc của cậu, chỉnh đầu của cậu để cho cậu nằm thoải mái nhất. Tôi vẫn ngồi đó, vẫn nắm tay cậu…

“Tui nói như vậy thôi… chứ tui vẫn ổn mà. Tui phải tập tành cho điều độ, rồi uống thuốc đầy đủ, nghe lời bác sĩ thì mới dần dần bình phục được… Ông đừng suy nghĩ nhiều, tui không sao mà… Tui còn ông, còn bồ tui, còn gia đình tui nữa mà…”

Tôi nhìn cậu, vừa giận cậu vì làm tôi khóc, vừa thương cho tình cảnh của cậu. Con người khi bệnh tật luôn bị mong manh giữa cái chết và sự sống. Và đôi lúc, trong thời khắc này, con người lại muốn buông xuôi hẳn đi. Nhưng cậu lại mang trong mình một tia hi vọng của sự sống. Cậu rạng rỡ hơn hẳn mọi khi, cậu mỉm cười nhiều hơn trước, vui vẻ hơn rất nhiều. Có lẽ đó là điều tôi phải học hỏi từ cậu ấy, đứa trẻ không hạnh phúc như tôi thường dùng cuộc đời để chữa lành tuổi thơ và thanh xuân của tôi. Tôi cũng không mấy hạnh phúc, từ chuyện gia đình, trường lớp, bạn trong lớp,... nhưng được bên cạnh cậu, tôi không phải lo nghĩ gì nữa.

Ngày lễ Phật đản đã đến, gia đình tôi, với có cả gia đình nhà Nhật Duy cũng đến. Nhật Duy nay mặc chiếc áo lam màu xanh, ở ngực trái có gắn hoa sen màu vàng, đơn giản, đẹp mắt và tôn nghiêm. Tôi thì mặc một chiếc áo tràng lam, tà áo dài gần xuống chân, nhẹ nhàng và đằm thắm. Tụi tôi đến chùa Diệu Pháp, ngồi lạy Phật, hồi hướng công đức, đọc Chú Đại bi. Đến tối, tôi kéo đò ra sông, Nhật Duy ngồi đối diện, tôi ngồi chèo đò ở bên kia. Nhật Duy cầm hoa đăng lên, nhắm mắt lại, miệng thì tập trung khấn điều gì đó…

“Đình Khang nè, ông cầu mong điều gì á?”

“Tui á?” - Tôi nhìn vào chiếc hoa đăng trước mặt. - “Tui cầu sức khoẻ nè, gia đình, bạn bè đều bình an, gặp được thầy lành bạn tốt, còn xin cho ông được hết bệnh nữa. Còn ông thì sao?”

“Tui… chỉ mong gia đình, bạn bè được đầy đủ sức khoẻ, bình an là được rồi.”

“Ông không cần gì cho ông hết sao?”

“Tui á?... Tui…” - Cậu ấy ngập ngừng một lúc. Không lẽ cậu cũng chẳng mong cho cậu được khỏi bệnh sao?

Cả hai nhẹ nhàng thả hoa đăng xuống sông. Đèn hoa trôi nổi giữa mặt sông làm sáng rực cả bầu trời đêm. Xung quanh tôi là những ánh lửa của hoa đèn thắp sáng cho lời nguyện cầu của mọi người thành hiện thực. Tôi và Nhật Duy nhìn xung quanh, một khung cảnh nên thơ ấy, lòng hai đứa cũng trở nên ấm áp.

“Hoa đăng đẹp quá, ông ha. Đột nhiên tui thấy xung quanh trở nên thơ mộng hẳn.”

Từ phía xa xa, tôi nghe tiếng đàn kìm[4], đàn tranh, đàn guitar phím lõm của nhóm đờn ca tài tử ở gần đó. Giai điệu này rất quen. Bỗng tôi nghe một giọng hò vang bên kia sông :

“Từ là từ phu tướng

Bảo kiếm sắc phong lên đàng

Vào ra luống trông tin chàng

Năm canh mơ màng

Em luống trông tin chàng

Ôi gan vàng quặn đau í i…”[5]

Tôi chợt nhận ra bài hát này, tôi cũng hát theo lúc nào không biết. Nhật Duy ngồi bên cạnh lắng nghe tôi hát, lần đầu tiên trong đời… Cậu rất ngạc nhiên, tôi thì ít hát vọng cổ, lần đầu tiên cậu được nghe. Cậu khen tôi nhiều thật nhiều, mình cũng hơi ngượng ngùng, đôi lúc mình nghĩ mình hát sợ bị lạc giọng một số chữ, cũng chưa hay lắm, với tôi là vậy.

Được bên cạnh cậu, tôi thấy bình yên lắm rồi.

Một thời gian sau, tôi ít thăm cậu dần, tôi đang có khoá học hè tại Đại học Kinh tế, với dạy thêm tại trung tâm của một người bạn của anh trai tôi. Nhưng lâu lâu tôi lại call video cho cậu để tôi biết rằng cậu vẫn ổn. Vào một ngày cuối tuần, tôi đến thăm cậu, đột nhiên tôi thấy không khí cũng ảm đạm dần… Mẹ cậu thì ngồi một góc nói chuyện điện thoại, mà vẻ mặt buồn buồn, như thất vọng điều gì. Bố cậu thì đứng ở ngoài hành lang chống tay lên cằm, trông rất trầm tư. Tôi đột nhiên cảm thấy sợ…

Ngồi cạnh cậu, thấy cậu cũng ngồi gục sang một bên, cũng chẳng còn sức sống như mọi hôm, cậu trầm tư hẳn đi, hai tay cậu đan lại, để ở phía trước, hơi thở nặng nhọc hơn.

“Khang ơi… tui mới nghe bác sĩ nói với mẹ tui là… tui còn có mấy tháng nữa để sống thôi…”

Tôi bất ngờ, tôi linh cảm được thời gian chúng tôi ở bên nhau cũng chỉ còn là sợi chỉ bị đứt. Tôi nhích lại gần cậu, tay nhẹ nhàng đặt lên vai cậu, chẳng biết nói gì hơn. Nhật Duy thoáng đưa mắt nhìn tôi, xong cậu lại cúi mặt trầm tư. Cậu ấy khóc, đây là lần đầu tiên tôi thấy một người ít thể hiện cảm xúc ra bên ngoài, người trầm tính như cậu, người mạnh mẽ như cậu, rơi nước mắt. Tôi thương lắm, chắc cậu phải dồn nén cảm xúc nhiều lắm mới vậy. Tôi lấy tay nhẹ nhàng lau nước mắt trên khoé mắt cậu, cậu nhìn tôi, đôi mắt lưng tròng long lanh, tâm sự :

“Tui tiếc nhiều điều lắm…” - Cậu ấy hít một hơi thật sâu. - “Tui còn giấy báo trúng tuyển chưa nhập học. Tui chưa được cùng bồ tui dạo quanh hết cái Sài Gòn này… Tui cũng lâu rồi chưa xuống Pleiku chơi… Giờ tui cảm giác không gian xung quanh mình chật chội lắm, tui chỉ làm bạn hằng ngày với ống truyền nước với máy điện tim thôi…”

Tôi ngồi cạnh, cũng khóc theo lúc nào không biết. Tôi xoa vai cậu, nhẹ nhàng ôm chầm lấy cậu, chỉ biết nói rằng :

“Không ai biết trước được sau này sẽ thế nào đâu. Nhưng tui cũng mong là có một điều phi thường nào đó sẽ đến với ông thôi. Con người cũng không phải đang nằm ở bờ vực tử hoàn toàn, có những lúc phép màu lại xuất hiện với mình mà mình lại không biết… Nên tui nói vầy, ông hãy cố gắng ăn uống điều độ, tập tành đầy đủ, và nghe lời bác sĩ nha.

“Phép màu sẽ đến với tui thật sao?...” - Cậu ấy nhìn tôi với ánh mắt hi vọng.

“Tui không hứa trước được, nhưng mà cũng mong là nó sẽ đến với ông. Giữ tâm trạng thoải mái, ông sẽ đỡ bị đau…” - Tôi nhẹ nhàng vuốt tóc cậu.

Cậu ngồi cạnh tôi, kể chuyện hôm Tết cậu xuống Pleiku chơi, có lẽ trong trái tim cậu vẫn luôn hiện hữu vùng đất đỏ bazan, làn sương của cao nguyên, mơ màng của thành phố,... Cậu về tới quê như một con người từ nơi thành thị, nhưng vùng quê ấy từ lâu đã trở thành “tình yêu đầu đời” của cậu. Tiếng chim nhạn ở trên ban công hót sao mà tha thiết đến vậy. Suốt đời cậu chỉ muốn về thăm quê một lần nữa hay thêm nhiều lần nữa để quen cái hơi thở nồng ấm của vùng cao nguyên thanh bình, và tạm xa đi cái xô bồ của thành thị.

Cậu còn kể, cậu muốn đi hết một vòng Sài Gòn với bạn gái cậu, được đi đến Quận 7 chơi, được ăn sập phố ăn vặt ở Quận 4,… Cậu muốn được đi cùng cô ấy đến khi lên Đại học, tự do khám phá khắp nơi, cùng nhau tận hưởng kỉ niệm đẹp nhất… Đó là những ước mong còn dang dang dở dở của cậu, mà giờ, chỉ khi cậu thực sự bình phục cậu mới thực hiện được thôi.

Đột nhiên tôi mới thấy, tôi may mắn hơn cậu ở chỗ, tôi vẫn còn trẻ, khoẻ, nhưng tôi lại chẳng biết yêu bản thân mình. Tôi luôn để tâm tới những điều khiến mình không vui, sự bài xích của bạn bè, sự áp lực trong gia đình, và sự rời bỏ của những người thân thuộc xung quanh. Tôi cứ ôm chặt như vậy để rồi tiếc nuối đến tủi thân. Nhưng chợt nhận ra, những người thực sự trân trọng mình mới là quan trọng nhất. Họ là người luôn ở lại với mình mặc kệ mình có như thế nào, luôn ủng hộ ước mơ của mình và luôn bảo vệ mình mỗi khi bất trắc. Đó là điều hạnh phúc để tôi biết được rằng, mình không hề cô đơn và cũng là động lục để sống chớ hoài phí và lan toả yêu thương.

Đến giây phút sinh tử này mình thực sự nể cậu, vì cậu là một người vẫn luôn tràn đầy hi vọng, tràn đầy hoài bão, ước mơ, kể cả khi đó là những ngày cuối cùng.

Một lát sau, cháu gái của cậu tới thăm cậu. Con bé chừng hai tuổi, mặc váy hồng, ba lô Disney Princess[6], nó chào người lớn, chào tôi rồi chạy tới ôm cậu một cái.

“Cậu Bun!...”

“Ơi, cậu đây, cậu đây…” - Cậu ấy ngồi dậy, dang hai tay ra đón lấy con bé. - “Sao, đi học tiếng Anh có vui không? Nay cô giáo cho con học bài gì nè?”

Chị gái cậu cũng từ từ bước tới, ngồi đối diện mình, hỏi thăm sức khoẻ của cậu. Nghe tin từ mẹ cậu, chị cũng đau lắm…

“Em còn có mấy tháng nữa thôi sao?...”

“Dạ…”

Chị của cậu cũng không nói gì nữa…

“Em vẫn ổn mà chị, bên cạnh em vẫn có cậu bạn Đình Khang cứ túc trực gần như cả tuần cạnh em nè…”

Chị ấy nhìn tôi, chị ấy cảm ơn tôi rối rít, cứ “dạ thưa” mãi thôi :

“Chị cảm ơn em, chị không bên cạnh thằng Duy nhà chị, có bố mẹ chị ở đây và cả em nên chị thấy yên tâm phần nào. Em thật là một người bạn vô cùng tử tế. Chị biết ơn, trân trọng và cảm phục em, mãi mà không hết.”

“Có gì đâu chị, em với bạn Duy là bạn của nhau mà. Em cũng giúp đỡ bạn bình thường thôi chị.”

“Dạ, nhưng chị thấy hiếm có ai mà có lòng vị tha cao cả như em. Gia đình chị mang ơn em nhiều lắm.”

“Chị nè, em có một người bạn tốt như vậy…” - Giọng cậu ấy khàn đặc vì quá xúc động, tay vẫn còn bồng cháu.

Chị ấy gật đầu, xong xoa đầu cậu ấy mà dặn dò :

“Chị vẫn lo lắm, em, không thể đùa được đâu. Dù còn mấy tháng nữa nhưng phải cố gắng giữ vũng tinh thần, nghe lời bác sĩ, ăn uống đầy đủ nha chưa. Có gì cứ bảo bố, mẹ, hay bạn em đây cũng được nữa, chị và bố mẹ rất yên tâm. Thôi, chị có việc phải về lo cơm nước rồi. Em ráng giữ sức khoẻ nhé.”

Con bé hôn lên má cậu nó hai cái, xong nó cũng từ từ theo mẹ nó đi ra khỏi cửa phòng bệnh…

Về sau, tôi nhận được lệnh của Đoàn trường là phải hoạt động Đoàn ít nhất hai lần một tuần, thời gian gặp cậu sẽ ít hơn, nhưng mỗi tối tôi đều nhắn tin, gọi điện cho cậu, xem cậu ổn hay chưa. Mỗi Chủ nhật, tôi huỷ hết mọi công việc để chạy lên thăm cậu, mang đồ ăn lên cho cậu và tâm sự với cậu. Nhưng mà ngày qua ngày, cậu lại yếu dần, yếu dần, cũng không còn có thể đi lại nổi nữa. Cậu sợ lắm, những lúc như vầy hai đứa lại ôm chầm lấy nhau, động viên nhau vượt qua chuyến khó này, bởi hơn ai hết, cậu vẫn mong được sống, được bình phục như bao người để có thể một lần nữa sống trọn vẹn từng giây, từng phút.

Tôi vẫn mang trong mình một niềm tin là, cậu ấy sẽ ổn thôi, nhất định là vậy. Một tia hi vọng nhỏ nhoi thôi cũng được. Miễn là cậu sống, luôn luôn có mặt cậu trên thế gian này, luôn có tiếng nói của cậu…

Đến một hôm, khi tôi đang ở nhà chuẩn bị đi ra ngoài có việc, thì đột nhiên ở ngoài cửa có tiếng gọi :

“Bà ơi, bà ơi!...” - Tiếng một cô gái ở ngoài cửa gọi mình.

Tôi nhẹ nhàng mở cửa ra, thì ra là bạn gái của cậu tới. Mà lúc này thì khác, cô ấy mặc chiếc váy đen, trên tay cầm một chiếc hộp quà màu trắng được đóng gói tuy đơn giản mà đẹp mắt, được thắt nơ bằng ruy băng màu trắng được uốn lại phần đuôi trông rất dễ thương. Cậu ấy vốn không phải là một người khéo tay, nhưng cái này chắc cậu ấy đặc biệt dành riêng cho tôi.

“Nhật Duy… mất rồi, bà ơi.” - Cô bạn ấy bật khóc. - “Duy nói là sợ bà không tới được, nên Duy ghi âm lại dành riêng cho bà á.”

“Bà chở tui tới đám tang của cậu ấy liền đi.” - Tôi thúc giục cô bạn liên tục.

“Bà bình tĩnh, thay đồ đi rồi tui chở, tui để xe dưới hầm á."

Cô bạn chở tôi đến nhà tang lễ của bệnh viện, đường từ Bình Thạnh lên Quận 5 cũng khá xa, tôi cất nón bảo hiểm, bước vào trong. Đám tang của cậu được tổ chức khá đơn giản mà lại tôn nghiêm, rạp dựng xung quanh là màu trắng tinh khôi, thi hài của cậu được đặt trong quan tài đã đậy ô kính, mở nắp cho mọi người được nhìn thấy cậu. Di ảnh cậu đặt giữa, tôi bước vào, trông cậu phúc hậu quá, tôi lại bật khóc, không dám nhìn lâu vì nhớ cậu.

Mẹ cậu gặp tôi, cô ấy xúc động. Tôi ôm chầm lấy cô, khóc mãi thôi. Tôi đã không đến kịp để nhìn thấy nhau lần cuối cùng.

Tôi cắm nén nhang lên bàn thờ Phật và bàn thờ cậu xong, tôi đi đến một góc mở hộp quà mà cậu nhờ bạn gái cậu đưa giùm, bên trong là một chiếc máy nghe nhạc nhỏ, một sợi dây tai nghe, và hai bức hình được cậu nhờ ép lại cùng với cánh hoa bằng lăng cậu nhặt dưới sân, một bức thì chụp lúc thả hoa đăng cầu an tại chùa Diệu Pháp, một bức thì chụp lúc ở bệnh viện…

Tôi cắm tai nghe vào máy nghe nhạc, mở lên, một lúc sau, tôi nghe được giọng của cậu… Giọng của cậu đã khá yếu, đôi khi còn có cả tiếng ho của cậu, chắc là cậu phải đợi tối muộn mới ghi âm cho tôi để tôi có thể nghe rõ từng lời cậu nói :

“Đình Khang à, Nhật Duy đây.

Hết mùa hoa rồi, có lẽ khi ông nghe những lời nhắn nhủ này, tui đã không còn trên thế gian nữa…

Tui không muốn làm khổ ai thêm một lần nào nữa, nên tui cũng dần dần buông xuôi để trong tui còn lại hai chữ thanh thản thôi. Bệnh của tui lúc đó, tui có thể đi sớm hơn dự kiến bởi chỉ còn có mấy tháng nữa thôi, nhưng tui ráng đợi hết mùa hoa bằng lăng này, tui mới ra đi. Hoa bằng lăng năm nay đẹp lắm, tui sợ nếu tui đi rồi, ông sẽ không còn có ai ngắm cùng ông nữa.

Cảm ơn ông, vì thời gian qua, ông đã luôn bên cạnh tui, đã khiến tui vui hơn từng ngày, và làm cho tui không còn cảm thấy cô đơn nữa. Tui thật hạnh phúc. Ông là một người mang lại ấm áp không chỉ riêng tui và có thể cho tất cả mọi người nữa. Dù tui biết thời gian qua, ông cũng buồn nhiều. Nhưng tui nói nè, cuộc sống nó đáng giá mà mong manh, chỉ có chiến thắng bản thân mình mới là điều tuyệt vời nhất. Nên là, ông hãy cố gắng tìm kiếm niềm vui, hạnh phúc cho riêng mình, làm những điều ông thấy thích, miễn là ông hạnh phúc.

Sau này, ông có khóc, tối về cứ thì thầm kể chuyện ở một góc cho tui, ôm gối ngủ, tui nằm đối diện tui ôm chầm lấy ông. Tui vẫn lắng nghe, dõi theo ông cho dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, ông nha.

Ráng giữ sức khoẻ. Nhớ tui thì cứ mở đoạn ghi âm này lên nghe.”

Tôi nghe xong, tôi gục mặt xuống, bật khóc, dằn vặt mình, gọi cậu trong vô vọng : “Duy ơi… tui nhớ ông...”

Nhìn ra ô cửa ấy, một cánh hoa bằng lăng cuối cùng cũng rơi xuống, khẽ đung đưa trong gió, tự do và phóng khoáng, mãi mãi…

03 - 06 - 2024



[1] Dặng hắng (hắng giọng) : tiếng ho khẽ phát ra trong cổ họng.

[2] Lễ Phật đản được tổ chức vào Rằm tháng 4 hằng năm (15/04 Âm lịch).

[3] Cọng (phương ngữ miền Nam) : sợi (tóc, dây, chỉ,...)

[4] Đàn kìm (đàn nguyệt) : Đàn có hai dây, thân hình tròn giống Mặt Trăng, là nhạc cụ không thể thiếu của sân khấu cải lương.

[5] Lời bài vọng cổ “Dạ cổ hoài lang”, NSND Cao Văn Lầu sáng tác.

[6] Công chúa Disney : Nàng tiên cá Ariel, Lọ Lem, Bạch Tuyết,...