Truyện ngắn : Thiên thần không nụ cười

 


Đã bao giờ bạn thấy một đứa trẻ, hay là một thiên thần không nụ cười chưa? Có lẽ trong tâm trí của mấy bạn sẽ nghĩ rằng, cậu ấy là một con người tẻ nhạt, luôn phá hư không khí vui vẻ của bạn bè? Hay là một cậu bé luôn sống một mình, không chịu mở lời làm quen với ai? Thực ra, có ai biết được rằng, cậu ấy đang chịu những tổn thương vô hình, kể cả những tổn thương từ quá khứ đến hiện tại, mấy ai hiểu được điều đó?

Tôi vừa ăn trưa với thằng Đăng - bạn tôi - thì cả hai đứa về trường để chuẩn bị cho môn tiếp theo. Tình cờ tôi gặp một cậu bé, dễ thương, đáng yêu lắm, chắc là sinh viên mới vào trường, mặc một chiếc áo thun đen hai lớp, mắt đẫm buồn, ngồi thui thủi một mình trên ghế đá gần vườn thượng uyển, chắc đang suy tư chuyện gì bứt rứt trong lòng lắm đây.

“Ê, bên kia có phải là thằng Ân không vậy?”

“Ông biết em ấy hả?” - Tôi thắc mắc.

“Ừ.” - Nó gật đầu. - “Mà thấy nó thui thủi một mình à, thấy nó luôn đeo tai nghe, luôn cầm cuốn sách bên mình, không thấy đi chơi với bạn bè. Nghe mấy đứa trong khoa bảo là nó không có nói chuyện với ai cà. Khuôn mặt lúc nào cũng luôn suy tư điều gì đó, không thấy nó mỉm cười bao giờ.”

“Chưa mỉm cười bao giờ?” - Tôi bất ngờ.

“Ừ, có thể là năm thuở mười thời mới thấy nó nhoẻn miệng cười một lần, nhưng mà đa phần thì không. Tôi thấy nó đang có chuyện buồn mà khó nói lắm.”

Tôi thầm suy nghĩ một hồi, hôm nay thấy cậu bé ấy không đeo tai nghe. Tôi định hôm nay sẽ đi tới làm quen với em ấy.

“Ông về lớp trước đi. Tôi có chút chuyện á.”

Thằng Đăng nó cũng lưỡng lự nhưng rồi nó cũng đi về lớp trước. Tôi từ từ tiến lại gần chỗ em ấy ngồi cạnh. Em ấy thoáng nhìn tôi, sau đó chỉ nhẹ nhàng gật đầu chào tôi một cái rồi tiếp tục chăm chú đọc sách. Tôi để ý quyển sách em cầm trên tay, là cuốn “Vì sao gia đình lại làm tổn thương chúng ta”. Tôi cũng đã hiểu một phần tại sao em ấy lại không nói chuyện, chia sẻ với ai, chỉ cô đơn một góc một mình như vậy.

Tôi không nghĩ em ấy là một người nhàm chán, em ấy là một cậu bé cần được thấu hiểu và yêu thương.

Tôi nhẹ nhàng đặt tay lên vai em, nhẹ nhàng hỏi thăm em :

“Em cũng đọc quyển này à?”

Em không nói gì nhiều, chỉ “dạ” nhẹ một cái, rồi thôi.

“Anh cũng hay đọc mấy đầu sách như này nè. Anh có cuốn “Đứa trẻ hiểu chuyện thường không có kẹo ăn” nữa. Nếu em thích thì nói anh, anh cho em mượn đọc.”

Em ấy nhìn tôi một lúc, sau đó hơi cúi mặt, ngại ngùng nói với tôi :

“Em cũng thích cuốn đó lắm, nhưng mãi chưa có dịp mua.”

“Ừm, em muốn đọc thì cứ bảo anh, anh cho mượn hoặc anh chỉ chỗ mua.” - Tôi mỉm cười, nhẹ nhàng xoa đầu em ấy. - “À, đúng rồi. Anh là Công Nghĩa, học khoa Giáo dục. Rất vui khi được biết em.”

“Dạ… em là Đình Ân.” - Em nhìn tôi, rụt rè nói chậm từng chữ một.

“Đình Ân à?... Tên em dễ thương thật á. Mới gặp em lần đầu anh cảm thấy em là một cậu bé rất dễ thương nè, lại còn dịu dàng, ấm áp nữa.”

Em chợt mỉm cười, xích lại gần tôi hơn, nhẹ nhàng cảm ơn tôi. Tôi cũng mong rằng em hãy mỉm cười thường xuyên hơn, bởi cuộc đời đâu phải toàn là những điều tiêu cực đâu. Nếu cuộc đời chỉ toàn là những điều xấu xa, tại sao cây táo lại nở hoa?[1] Điều em cần chỉ là sự giãi bày tâm tư trong lòng em, và cần sự an ổn trong lòng mà thôi. Mà điều đó làm sao mà dễ thực hiện ngày một ngày hai chứ?...

Tôi chuẩn bị vào lớp, vừa đứng dậy thì em chợt cầm tay tôi. Tôi quay lại, nhẹ nhàng hỏi em :

“Em muốn về lớp chung với anh à?”

Em gật đầu và “dạ” nhẹ một cái. Em ôm quyển sách bên mình, nép bên người tôi và đi sát bên tôi. Em chợt bẽn lẽn, trông rất đáng yêu. Lâu lâu em lại vô thức tựa vào người tôi. Tôi hiểu rằng, em cần sự ấm áp xung quanh em, cần nhiều hơn như thế.

Ngày hôm sau, em vẫn ngồi đó, vẫn ngồi đọc sách ở trên ghế đá hôm nào. Tôi ngồi cạnh em, trò chuyện với em, để cho em thoải mái tinh thần đôi chút, cởi mở hơn với mọi người.

“Lần đầu vào trường em có thấy bỡ ngỡ gì không?”

“Hmm…” - Em gập cuốn sách đang cầm trên tay, mắt lặng lẽ hướng lên tán lá cây trên cao. - “Em bồi hồi nhiều chút, anh à. Em cũng sợ không hoà nhập được với mấy bạn, mấy anh chị ở đây…”

Tôi nhẹ nhàng vuốt tóc em, hỏi thăm :

“Em không thử một lần đi? Đừng thui thủi một mình như thế, không tốt đâu.”

“Hầy…” - Em ấy thở dài. - “Em không muốn phải khiến một ai đó rời bỏ em thêm một lần nào nữa…”

Mắt em ấy ươn ướt, hai tay vội chặn dòng nước mắt sắp lăn xuống má. Trong thâm tâm của em, em rất muốn được có nhiều người bạn, được vui vẻ, hạnh phúc như bao cậu thiếu niên đồng trang lứa. Nhưng có thể vì những sự dè chừng, sự tổn thương từ nhiều năm trước đã in hằn trong trái tim em rất lâu, giờ vẫn chưa nguôi ngoai. Thấy thương và tội nghiệp lắm, em vốn là một cậu bé đơn thuần nhưng lại mang trong mình nhiều nước mắt. Lúc ấy, tôi lại không biết nói thế nào cho phải, chỉ ôm lấy em, cho em tựa vào tôi, và tự trách bản thân rất nhiều.

Đời người, giai đoạn thanh thiếu niên là giai đoạn vừa nổi loạn, khẳng định bản thân mình, nhưng lại là giai đoạn cô đơn nhất. Em không như mấy cậu thanh niên khác, không nổi loạn, không đề cao bản thân, không quá khẳng định mình, nhưng lại đang mang trong mình lo âu sâu sắc, mà chẳng dám tâm sự với ai, kể cả chính gia đình của mình.

“Nếu được, em có thể tâm sự với anh nè.”

Em ấy không nói gì, chỉ cầm tay tôi. Tôi cũng khó xử, không biết phải làm sao cả. Có những điều em lại khó chia sẻ với người khác, tôi cũng là một người xa lạ với em ấy, cũng đúng thôi.

“Hay là thế này đi. Thứ bảy này em rảnh không?”

“Dạ… sao á, anh?”

“Anh muốn được dẫn em đi đâu đó chơi. Coi như là dịp để cho hai anh m mình có kỉ niệm với nhau. Đi uống cà phê ở bờ kè Quận 2, em nhé.”

Em cũng hơi lưỡng lự một lúc, sau đó cũng đồng ý đi với tôi.

Thứ bảy, trời chạng vạng tối, tôi khoác lên mình một chiếc áo cổ lọ màu đen, bên ngoài khoác chiếc áo măng-tô[2], chạy xe từ ký túc xá khu A đến Bình Thạnh để đón em đi chơi. Từ sảnh chung cư, em bước xuống cầu thang, khoác lên người một chiếc áo thun đen dài tay, đeo khăn choàng cổ màu xám, đáng yêu lắm. Em lên xe, ngồi sau ôm lấy tôi, đầu hơi tựa vào lưng tôi. Trời Sài Gòn cũng bắt đầu trở gió, trở mưa, nhưng tôi lại chẳng thấy lạnh xíu nào, bởi được đi cùng em, trái tim tôi lại ấm áp hơn bao giờ hết.

Ngồi trên chiếc ghế tựa bên bờ sông, trên bàn là hai ly trà tắc. Từ đây có thể nhìn thấy toà nhà chọc trời 81 tầng mà tôi luôn ước ao được đến, xung quanh là những toà san sát nhau tạo nên một khung cảnh rực rỡ. Sài Gòn về đêm đẹp hơn bao giờ hết, ở Bảo Lộc tôi ít khi được thấy cảnh này. Mắt em hướng về một nơi xa xăm, tựa lưng vào ghế, hơi nghiêng đầu, em chợt mỉm cười, như thoáng chốc một kỉ niệm nào đó ùa về làm trái tim em được an ủi bội phần. Tôi tranh thủ lấy điện thoại ra chụp hình cho em ấy. Em không để ý, cho đến khi tôi nhẹ nhàng vỗ vai em ấy để cho em xem tấm hình tôi chụp em ấy. Em thoáng bất ngờ.

“Em đẹp nhất khi em mỉm cười đấy.” - Tôi vừa nói, vừa vuốt tóc em.

Em hơi cúi mặt xuống, nhẹ nhàng đặt bàn tay nhỏ xíu của em lên bàn tay tôi, nhẹ nhàng tâm sự với tôi rằng :

“Trước đây… em từng là một cậu bé hoạt ngôn, vui vẻ, hồn nhiên như bao bạn cùng trang lứa…”

“Nhưng… tại sao?”

“Từ nhỏ đến giờ, em không nói chuyện được với bất kì người bạn nào, em vốn là cái đứa lập dị của lớp, từ đó bạn bè cũng xa lánh em… Đến những năm cấp ba, em gần như mất đi sự kết nối với gia đình em, mỗi lần em về nhà là như đối mặt với bốn bức tường, chỉ có một mình em mà thôi, không giống như em trai của em… Em cũng may mắn là em cũng có những người bạn thời cấp 3, nhưng giờ giữ lại được có vài người. Có người thật sự đến giờ vẫn thương em, nhưng nhiều người cũng rời bỏ em mà đi vì em quá yếu đuối, lại dễ tâm sự nữa…”

Em dường như không dám kể hết. Rồi chợt bật khóc, đau đớn mà trút hết tâm tư suy nghĩ :

“Càng lớn, em lại càng nhạy cảm hơn… Em luôn để ý họ đối xử với em như thế nào. Em nhận ra từ trước giờ em luôn làm quá vấn đề với họ…”

Tôi chăm chú lắng nghe những hờn tủi của em, tay đặt lên trên bàn tay của em để em có thể giữ bình tĩnh và thoải mái hơn. Trong lòng tôi trầm xuống hẳn đi, mang nhiều suy nghĩ khác nhau. Tôi không xem điều ấy là những điều nhỏ nhoi như hạt cát trên sa mạc, hay chăng đó là những điều thường ngày mà mỗi chúng ta từ nhỏ cho đến lúc lớn đều gặp phải. Ai cũng có những cảm nhận, những suy nghĩ khác nhau, và em cũng vậy. Có người thì ừ cứ xem nó như thử thách cho mình, có người thì xem nó như một tổn thương lớn và từ đó lại dè dặt trước những mối quan hệ khác.

“Đó là lí do tại sao… mấy bữa em không dám tâm sự với anh sao?...”

“Em không muốn anh và mọi người bị xem là thùng rác cảm xúc của em… Em sợ anh và mọi người sẽ rời bỏ em…” - Nhắc tới đây, em khóc mỗi lúc một lớn, nhẹ nhàng ôm mặt ngăn hai dòng nước mắt của em cứ lăn dài trên má mãi thôi. Tôi cho em ấy rúc vào lòng tôi, khóc thút thít, gặm nát hết những chuyện không vui, cho dù là ở quá khứ, để tôi dỗ dành, cứ để em khóc một lúc đã, em ấy dù sao cũng buồn nhiều rồi.

Dù sao tâm hồn của em cũng chỉ giống như một đứa trẻ, giống như khi bị đám trẻ con trong xóm bắt nạt hay phá hư đồ chơi thì lại chạy về khóc với anh trai mình, đó là cái nhõng nhẽo hồn nhiên của một đứa trẻ. Nhưng mà thiên thần của tôi lại là một đứa trẻ chưa kịp lớn đã phải trưởng thành, chưa kịp cảm nhận hết yêu thương đã phải chịu cô đơn. Em cần được yêu thương, được xoa dịu tâm hồn, được thấu hiểu, và được hồn nhiên một chút thôi. Càng trưởng thành, niềm vui càng vơi dần. Anh hiểu mà, em…

“Anh cũng cảm giác là trong quá khứ của em đã có những vết thương nào đó, khiến em cần cảm giác an toàn hơn…” - Tôi xoa đầu em, thở dài. - “Sau khi nghe câu chuyện của em, anh cảm ơn em vì đã tâm sự với anh. Anh nói nè, anh hiểu một phần những gì đã xảy ra với em, chuyện gia đình, bạn bè, rồi mối quan hệ xung quanh em nữa. Nhưng em hãy thử một lần mở lòng mình ra và tìm kiếm nhiều bạn mới cho mình, hãy xem những gì đã xảy ra với em như một thử thách, một bài học cho mình. Chuyện gì xảy ra ở quá khứ và cả hiện tại thì nó cũng đã xảy ra và phải xảy ra rồi. Em hãy suy nghĩ đơn giản một chút, em sẽ thấy thoải mái hơn.”

Tôi nhấp một ngụm trà, sau đó nhẹ nhàng lau nước mắt em và an ủi :

“Em không hề cô đơn đâu. Em hãy dành thời gian yêu thương, chăm sóc bản thân, làm những điều mình yêu thích. Và em hãy tin một điều rằng, sau cơn mưa cầu vồng sẽ xuất hiện. Nếu mệt mỏi quá thì tìm ai đó, hay tìm anh cũng được, để tâm sự, hay đơn giản chỉ để khóc. Anh hiểu điều đó và anh cũng mong em hãy mở lòng mình hơn để đón nhận những điều tuyệt vời khác ở xung quanh mình.”

Em tự lau nước mắt mình, nhẹ nhàng nói với tôi, cổ vẫn đọng tiếng nấc :

“Em hiểu rồi, anh… Em không khóc nữa đâu…”

“Nào…” - Tôi đưa người tới lau nước mắt còn đọng thành vệt ở trên đôi má em. - “Để anh lau nước mắt cho. Quan trọng là em thấy thoải mái hơn.”

Tôi ngồi thẳng dậy, xích lại gần em hơn, tay bên kia nhẹ nhàng quàng qua vai em, cho em gần tôi hơn.

“Muốn chụp hình với anh không nè? Nãy giờ anh chỉ chụp em thôi á.”

Em vội lau đi nước mắt, tựa đầu vào vai tôi, tôi giơ chiếc điện thoại ngang tầm mắt, chỉnh camera trước để tôi và em được ở trong khung hình. Em mỉm cười, nụ cười của em trong vắt, hiền hoà. Con người đẹp nhất khi sau vụn vỡ vẫn có thể mỉm cười với cuộc đời. Có lẽ từ lần đầu mới gặp đến giờ, khoảnh khắc ấy, em thật dễ thương. Em mỉm cười lần đầu tiên sau nhiều suy tư, là một nụ cười đẹp nhất có thể xiêu lòng tôi ngay lúc ấy.

Em nhẹ nhàng cầm lấy tay tôi, thủ thỉ với tôi rằng :

“Nếu sau này, em mà có yêu một chàng trai, em mong anh ấy sẽ yêu thương em, mở lòng lắng nghe, thấu hiểu em… giống như anh á. Anh là một anh chàng điển trai và ấm áp nhất mà em từng quen biết. Em thích mái tóc bồng rũ xuống trán của anh, em thích khuôn mặt trẻ trung đáng yêu của anh, giống như diễn viên Luke Ishikawa vậy á. Với lại… em thích được ôm anh và tựa vào lòng anh nữa…”

“Anh cảm ơn em.” - Tôi nhẹ nhàng vuốt tóc em. - “Được em khen, anh hạnh phúc lắm. Anh tin rằng, sau này em sẽ gặp một chàng trai ấm áp hơn anh, và đẹp trai hơn anh nữa.”

 Hai chúng tôi ngồi cạnh nhau, tay tôi đan lấy tay em, ngắm nhìn vẻ đẹp của Sài Gòn một lúc. Chợt một cơn gió nhẹ lướt qua tôi, mang theo hơi ấm của hạnh phúc toả ra xung quanh. Mong là em sẽ cảm nhận được, và hãy vui và hãy tin yêu cuộc đời này nhiều hơn, bởi cuộc đời, suy cho cùng, nó dễ thương lắm.

“Hmm… em biết không? Lần đầu tiên anh gặp em, thoạt nhìn anh nghĩ em là một cậu bé rụt rè, nhút nhát, chẳng dám nói chuyện, cười đùa với ai. Nhưng giờ anh thấy em là một cậu bé hiền lành, vô cùng ấm áp, giống như một thiên thần nhỏ, nhưng lại nhiều nước mắt quá đấy nhé. Giữ tâm trang thoải mái và mỉm cười nhiều hơn, em nhé. Hứa với anh nè.”

“Dạ, em hứa.” - Nói xong, tôi và em móc ngón út lại với nhau, hai đứa tôi ai cũng nở nụ cười.

Nhiều năm sau, tôi trở thành một bác sĩ tâm lý. Tôi giúp đỡ nhiều bệnh nhân, đặc biệt là những người gặp những tổn thương trong quá khứ như em. Trên bàn làm việc của tôi, tôi vẫn đặt bức hình chụp chung với em vào đêm hôm ấy. Tôi vẫn nhớ nụ cười ấy, nụ cười trong trẻo, đáng yêu ấy hoà cùng ánh đèn nơi góc phố tĩnh mịch nhưng rực rỡ.

Tôi đến tham dự lễ tốt nghiệp khoá của em, cũng là về thăm trường cũ. Mọi thứ đều thân quen, không thay đổi nhiều. Nhưng điều làm tôi bất ngờ, đó chính là Đình Ân, cậu bé mít ướt của tôi ngày nào giờ đã vui vẻ hơn, có nhiều bạn hơn mà mỉm cười nhiều hơn rồi. Tôi đứng gần nơi em ấy nói chuyện với bạn bè, tay cầm một hộp quà tôi chuẩn bị từ lâu, nhưng tôi không làm phiền em ấy, để em vui vẻ một lúc đã.

Chợt em nhìn thấy tôi, lòng dâng hạnh phúc, chạy lại chỗ tôi để ôm lấy tôi. Tôi hạ người thấp xuống, dang rộng hai tay để đón lấy em ấy. Em ôm chặt lấy tôi, xúc động chẳng nói nên lời.

Tôi đưa cho em món quà tốt nghiệp tôi đặc biệt dành tặng em, trong đó có tấm hình tôi chụp em đêm hôm ấy, tấm hình lần đầu tiên tụi tôi chụp chung, và còn có cuốn sách mang tên “Đừng tủi thân” của Ryu Vội Vã. Khi em lật trang đầu tiên của cuốn sách, em sẽ thấy được những lời nhắn nhủ tôi gủi tặng em :

Đời này thật dễ thương khi em mỉm cười.

Công Nghĩa.

02 - 09 - 2024



[1] Trích trong bài thơ “Phố ta” của Lưu Quang Vũ.

[2] Áo măng-tô (tiếng Pháp : manteau) : là loại áo khoác choàng bên ngoài. Chiều dài chính là đặc điểm của loại áo khoác này so với các áo khoác thông thường khác, đôi khi người ta gọi nó là áo choàng.