Truyện ngắn : Không còn nước mắt

            Nam mất rồi…

Cậu chưa bao giờ tâm sự với tôi điều gì cả. Nhưng cậu vẫn giữ được nụ cười trên môi sau nước mắt của cậu mà cậu vẫn luôn giấu.

Tôi là Lâm Phong, là bạn của Hoàng Nam. Tôi biết cậu ấy từ những ngày đầu tiên sinh hoạt lớp, bầu ban cán sự. Hôm đó, tôi ngồi cạnh cậu. Cậu dễ thương lắm, hay mỉm cười. Nhiều người hay bảo cậu là nguồn cảm hứng và là nguồn ấm áp cho rất nhiều người, mà đúng thật.

Hôm tổ chức ngày hội của Tân Sinh viên, tôi vô tình thấy cậu ở gian hàng Câu lạc bộ Văn nghệ của trường. Cậu mặc chiếc áo thun đen cùng với chiếc quần jeans có thắt dây nịt[1], trông rất giản dị. Hôm đó có An Vy, bạn gái của tôi, cũng đi cùng. Hôm đó cả ba đứa đã chơi mấy trò chơi trong mấy cái gian hàng của câu lạc bộ. Có lúc ba đứa tôi đi cùng với nhau, cười giỡn với nhau, vui lắm.

Cậu bắt đầu có nhiều bạn hơn, bắt đầu tham gia câu lạc bộ. Cậu có một nhóm bạn, tiết học nào cũng ngồi chung với nhau, tôi có khi ngồi bàn trên, có khi bàn dưới. Giờ giải lao thì cậu và mấy người bạn của cậu đi ra căn tin mua trà tắc. Tính ra, những ngày đi học, cậu bắt đầu cười nhiều hơn, vui đùa cùng bạn bè và tận hưởng từng giây từng phút hơn.

Tôi lại thua kém cậu ở nhiều thứ lắm, đặc biệt là nghệ thuật. Nhóm văn nghệ của cậu đã đạt giải trong một cuộc thi âm nhạc dành cho sinh viên mới vào trường. Cậu lại ngưỡng mộ tôi về khả năng thể thao của tôi. Tôi giành được rất nhiều giải Bóng chuyền, tình cờ cậu lại học chung môn này với tôi trong tiết Thể dục. Tôi hay đùa cậu là : "Coi chừng rớt môn đó nha!" bởi lực đập bóng của cậu chưa tới. Nhưng nhìn cậu, tôi lại chạnh lòng về bản thân. Có lần Nam ôm lấy tôi, nói rằng : "Mỗi người đều có thế mạnh riêng của mình. Mình có thể chuyên ở một số lĩnh vực nào đó, miễn là có thành tựu cho chính mình là được. Cứ coi như tìm thấy bản thân mình sau nhiều nỗ lực thôi.". Nghe cậu an ủi, tôi cảm thấy ấm áp hơn hẳn.

Đúng thật, may mà có cậu, đời còn dễ thương.[2]

Nhưng vài tháng sau, sau khi học xong tiết học ở trên trường, cậu đột nhiên ngất xỉu, té[3] cầu thang, máu đổ từ trán xuống lênh láng. Mọi người trong trường ai cũng hoảng, đỡ cậu xuống, người thì vội gọi xe cấp cứu để đưa cậu đến bệnh viện.

Hoàng Nam đã nhập viện ngay sau đó, trong tình trạng hôn mê sâu. Hơi thở và nhịp tim của cậu ấy đã rất yếu, phải đeo máy thở thường xuyên. Bác sĩ phụ trách ra báo tin là cậu đã bị bệnh phổi tắc nghẽn mãn tính giai đoạn 4 (cậu ấy bị dị ứng thuốc lá), suy tim và trầm cảm mức độ trung bình. Khả năng sống sót của cậu rất thấp. Ba mẹ cậu nghe đến hai chữ "trầm cảm" thì lại trách cậu :

"Đúng là cái thứ liệt sanh[4], cho nó đầy đủ các thứ mà nó còn trầm cảm. Đúng là cái đồ bất hiếu!"

Tôi nghe vậy, bức xúc lắm. Chợt nhớ ra trước đây, tôi đưa cậu đến phòng Tư vấn tâm lí bởi cậu đã đặt lịch trước đó. Cậu bảo tôi đi vô cùng, lúc đầu tôi từ chối, bởi vì người ta tham vấn cho cậu mà tôi bước vô thì kì chứ. Lúc sau tôi bước vào, chỉ dám ngồi im trên ở ghế gần cửa ra vô, đợi cậu giãi bày tâm sự.

Tôi chỉ nghe phong phanh mà thôi, nhưng khi nghe câu chuyện của cậu, tôi không biết rằng… cậu đã khổ tâm như vậy. Ngày xưa, cậu luôn phải chịu đựng những trận đòn roi của ba mẹ trong những năm tiểu học chỉ vì giảng bài môn toán cho cậu không được. Cậu không có một người bạn nào cả, thậm chí cậu còn bị bắt nạt rất nhiều. Đến những năm cấp ba, cậu đã chịu những áp lực khác nhau, từ điểm số, rồi áp đặt ngành nghề,… Cậu luôn chịu đựng lời trách mắng của ba mẹ, sự bạo lực ngôn từ từ chính mẹ mình, dù đúng dù sai, cái gọi là "nhân danh tình yêu thương" từ họ để khiến con cái mình tổn thương nhiều hơn, cho dù cậu có oan ức trong chính căn nhà của cậu cũng không có sự hoá giải hay một lời xin lỗi từ họ.

Có thể cậu may mắn hơn tôi, và cũng may mắn hơn nhiều người rất nhiều, bởi sự đủ đầy vật chất của cậu. Nhưng cậu lại mong muốn sự thấu hiểu, nhiều hơn bất cứ ai khác bởi cậu đang sống trong một thế giới không có sự cảm thông. Nhiều lúc thấy mặt cậu buồn buồn, tôi hỏi thăm thì cậu lại mỉm cười, bảo với tôi rằng : "Có gì đâu, ông. Bình thường mặt tui nhìn cũng hơi buồn á." Nhưng tôi lại không nghĩ vậy, tôi cũng không muốn đào sâu thêm về cậu, càng không muốn làm cậu bị tổn thương, nên đành thôi, không hỏi thêm nữa.

Tôi dẫn cậu đi ăn chè sau khi tham vấn xong, cậu khóc rất nhiều, tôi không biết nên an ủi cậu thế nào, chỉ biết ôm lấy cậu, nhẹ nhàng lau nước mắt cho cậu. Thật khó để cậu có thể giãi bày hết những tâm sự của bản thân mình bấy lâu. Cậu đi bên cạnh tôi, mỉm cười mà nước mắt vẫn rơi mà tôi lại vừa thấy mắc cười, nhưng lại vừa thấy thương. Cậu không muốn tôi lo vì cảm xúc của cậu, cậu cố gắng mạnh mẽ với trái tim yếu đuối mà mong manh như một tờ giấy bị vò nát. Tôi kề sát bên cậu, chỉ biết nhẹ nhàng đặt tay lên vai cậu mà nói rằng :

"Nếu ông cần tâm sự á, thì ông cứ chia sẻ với tui. Tui sẽ lắng nghe ông."

Tôi ngồi ở hàng ghế ngoài phòng bệnh, chỉ lặng nhìn cậu nằm vật vờ trên giường cùng với hơi thở mong manh mà thương cậu khổ tâm. Đúng lúc đó, nhóm bạn của cậu cũng đi tới, tôi dẫn họ tạm ra xa phòng bệnh để báo tin về bệnh án của cậu. Tôi thấy được giọt nước mắt của bạn nữ đó, Hoàng Nam chơi thân với bạn này, rồi những người bạn khác của cậu cũng không nén nổi sự sững sờ.

Mấy bạn ấy bước vào thăm cậu, ai ai cũng rơi nước mắt, mong cậu tỉnh lại. Tôi ngồi ở bên ngoài, gọi điện thoại cho bạn gái tôi, để báo tin, nếu được thì cô ấy đến để nhìn cậu. Minh Phát mở cửa phòng, bảo tôi :

"Phong, ông vô với Nam luôn đi."

"Để lát nữa tui vô, mấy bạn cứ ở trỏng[5] với Nam đi."

Tôi vẫn ngồi thẫn thờ, đầu ngước lên trời mà suy nghĩ rất nhiều. Thương cậu quá, tuy cậu vẫn còn trong vòng tay của bè bạn, nhưng vẫn chẳng dám đặt niềm tin cho ai để tâm sự, để rồi cứ giữ trong lòng như vậy… Cậu là một con người rất lạc quan, luôn mỉm cười, lan toả ấm áp cho tôi và những người bạn khác, nhưng không dành một chút gì cho mình.

Tôi hiểu tính cậu, một con người bị chấn thương tâm lí trong một khoảng thời gian rất dài, trái tim đã in hằn nhiều vết thương, đã xé nát thành trăm ngàn mảnh thì liệu con người ta còn đủ mạnh mẽ để chữa lành và hàn gắn trái tim như cũ? Cậu chọn cách chia từng mảnh vỡ trái tim cho từng người, như san sẻ ấm áp cho nhiều người khác.

Mấy bạn của cậu bước ra ngoài, tôi mới dám lặng lẽ bước vô. Nhìn cậu nằm đó, tay đang gắn ống truyền nước, ngực dán điện tim, mặt đeo máy thở, dây truyền chằng chịt, bỗng dưng tôi lại rơi nước mắt. Tôi ngồi bên cạnh cậu, nắm lấy tay cậu, nước mắt cứ rơi xuống gò má mà chẳng thể nói được gì nhiều.

"Nam… Tụi tui vẫn luôn bên cạnh và yêu thương ông…"

Ngày hôm sau, tôi mang theo bánh kẹo, chạy đến bệnh viện để thăm cậu, dự là sẽ kể cho cậu nghe về buổi thi đấu bóng chuyền hồi sáng nay, đội tôi đã giành được chiến thắng thuyết phục thế nào. Tôi bước vào bên trong, thấy mọi người ai cùng đứng ở ngoài, người thì cúi mặt, người thì khóc không thành tiếng. Tôi chưa hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng đang có linh cảm vô cùng xấu. Tôi gặp Phát, bạn cậu, hỏi xem có chuyện gì. Phát nói với tôi :

"Nam nó mất rồi…"

Tôi không tin vào những gì tôi nghe được, sững sờ mà túi bánh kẹo tuột khỏi tay lúc nào không biết. Tôi xông thẳng vào trong để nhìn cậu, thì thấy một tấm vải trắng đã phủ lên người cậu. Tôi khóc không ngừng, nước mắt cứ rơi mãi thôi. Tôi vào trong với cậu, gục mặt lên thi hài của cậu mà khóc, và chỉ biết nắm chặt tay cậu mà khóc thôi. Cậu dừng chân giữa dòng đời ở một độ tuổi rất đẹp, rất trẻ, nhưng với cậu lại là nhiều đau đớn đến vậy.

Tôi bước ra ngoài, nhận ra Vũ, một cậu bạn mà Nam thích thầm, cũng ở đó, nhưng chỉ đứng từ xa nhìn cậu, sau đó quay bước đi ra ngoài. Tôi cũng đi theo, cậu ngồi trên bậc thềm, rơm rớm nước mắt.

Tôi đến bên cậu ấy, ngồi xuống, nói với cậu :

"Nam nó thích mày lắm đó…"

Vũ vẫn không nói gì, tôi hít một hơi thật sâu, rồi nói tiếp :

"Nếu mày cũng thương Nam, thì mày hãy sống thật tốt. Có lần Nam tâm sự với tao, Nam nói là không cần nhất thiết là yêu mày, chỉ cần nhìn mày luôn hạnh phúc là Nam vui rồi."

Vũ gục mặt xuống, tiếng rưng rức mỗi lúc một rõ. Tôi nhẹ nhàng vỗ vai cậu ấy, chẳng biết là xoa dịu cho nó hay xoa dịu cho tôi…

Ngày Nam đi, tôi cũng mong sao một điều…

Ở nơi đó, sẽ không còn nước mắt nữa…

07 – 11 – 2024



[1] Dây nịt : Thắt lưng.

[2] Câu gốc : "May mà có em, đời còn dễ thương.". Được trích trong bài thơ "Còn chút gì để nhớ" của Vũ Hữu Định, Phạm Duy phổ nhạc.

[3] Té (phương ngữ miền Nam) : ngã.

[4] Liệt sanh : nghĩa là dù cho bản thân cha mẹ là người hiền lành, đức độ nhưng con cái thì ngược lại. Bất kể bố mẹ họ ra tay giúp người, làm nhiều việc thiện thì con cái lại ngỗ ngược, toàn làm việc xấu xa, hại người.

[5] Ở trỏng (phương ngữ miền Nam) : ở trong.