Em à… Anh, Quang Vĩ đây… Có lẽ anh không có đủ tư cách để nói rằng anh là bạn trai của em đâu, sau bao nhiêu tổn thương anh đã gây ra cho em.
Dạo này anh cũng dễ lên cơn sốt hẳn luôn,
anh đang quàng chiếc khăn trước đây em đan cho anh trước ngày chúng mình đi Đà
Lạt cùng nhau. Với lại… hôm nay sinh nhật em nè, anh thắp nến ở hai bên lối vào
nhà để em có thể thấy rõ đường để em về với anh. Em đang ở bên cạnh anh có đúng
không? Anh cảm thấy ấm áp lắm…
Cún[1]
ngủ rồi. Năm nay con bé thi lên lớp 10. Anh vừa vào đắp chăn cho con bé và dọn
sách vở cho con. Thấy mấy cuốn sách tham khảo dày trang và mấy cây bút hết mực,
mấy cuốn tập đều viết kín chỗ,… con bé học vất vả quá!... Cún đặt nguyện vọng
vào Chu Văn An, Hà Nội - Amsterdam,… Con bé giống em lắm, làm việc mà chả
bao giờ để ý đến sức khoẻ mình, anh xót lắm!...
Cũng đã hơn mười năm rồi, em nhỉ?... Đột
nhiên bữa cơm thiếu mất một thành viên, xem phim cũng không còn ai tựa vào lòng
anh nữa, không còn ai để anh ôm vào lòng mỗi đêm… Tất cả là tại anh. Tại sao
lúc đó anh lại làm tổn thương em?... Anh ân hận lắm, dù anh biết rằng có bao
nhiêu nước mắt còn rơi trên khuôn mặt súc vật đáng chết này, cũng chẳng thể đưa
em về bên cạnh anh nữa…
Anh có nhiều điều muốn tâm sự với em lắm,
chẳng biết bắt đầu từ đâu nữa. Đột nhiên anh nhớ đến lần đầu tiên anh gặp em ở
đất Sài Gòn, em chỉ mới là sinh viên đại học, vừa là ca sĩ phòng trà trong
Acoustic Bar. Lúc ấy anh vào quán cà phê một mình sau khi tan làm, nhưng lại
xiêu lòng bởi giọng hát trầm đặc trưng của em, hình như là bài “Tôi không còn
viết tình ca”, cùng với khuôn mặt đáng yêu ấy, anh nhớ mãi không thôi. Anh ngỏ
lời muốn được làm bạn với em, em nhìn anh, thẹn thùng mà dễ thương lắm, nhẹ
nhàng đồng ý kết bạn với anh.
Hai đứa thì vẫn đang trong thời gian tìm
hiểu, đa phần là yêu xa vì anh làm việc ở Hà Nội, em ở Sài Gòn. Lâu lâu lại gọi
điện cho nhau khi nhớ nhau, hay có những lúc vào trong Nam để thực tập, hay đôi
khi nhớ em, anh đặt vé máy bay về với em một lần. Tụi mình cứ như vậy đã được 3
năm hơn rồi.
Đến khi anh và em chính thức quen nhau, em
vào Hà Nội cùng anh với sự ủng hộ của hai bên gia đình, anh sống trong căn hộ
nhỏ, xưa giờ anh ở một mình, lâu lâu hay rủ nhóm thằng Tùng tới chơi, bố mẹ thì
ở Hà Nam, đến khi đi làm sống riêng cho tiện. Mỗi tối anh gọi điện thoại cho bố
mẹ em để em nói chuyện cùng. Có em bên cạnh, đời bỗng vui.
Vậy mà… anh đã phá nát điều đó. Phá nát cả
tình yêu của chúng mình.
Ngày một tháng tư, ngày mà đáng nhẽ ra là
một ngày vui thì anh lại làm tổn thương em. Anh và cái Linh đã thử thân mật với
nhau, chủ yếu để chơi khăm em, vết son ở cổ áo sơ mi cũng là do anh và chị tạo
ra. Chính hôm ấy anh đã nói : "Sao em lắm chuyện thế ? Anh với cái Linh chỉ
là bạn bè thôi, thân mật chút cũng chẳng quá giới hạn gì. Em đừng giở cái thái
độ kiểu đấy, nhớ!", anh còn chỉ tay vào mặt em, một điều anh không bao giờ
làm với em. Em tủi thân, rơm rớm nước mắt rồi bỏ ra ngoài. Lúc đó anh chị còn hả
hê vì đã lừa được em, đợi em về giải thích cho em sau, giờ anh chỉ muốn tát vào
mặt mình thật đau thôi. Anh sợ em có mệnh hệ gì, gọi em thì không bắt máy, chắc
em giận anh lắm.
Anh sốt ruột ra ngoài tìm em, ở gần ngã
tư, thấy mọi người tập trung đông quá nên xem thử. Bước vào, anh như chết lặng,
em nằm trên bể máu dưới lòng đường, xe tải thì dừng trước thi thể của em. Anh
liền chạy vào với em thì bị cảnh sát ngăn lại để giữ nguyên hiện trường. Anh oà
khóc, gọi em trong vô vọng : "Đăng ơi! Đừng bỏ anh mà! Anh biết lỗi rồi…!".
Em được xác nhận là tử vong tại chỗ, tấm chiếu được phủ lên người em. Anh ngã
quỵ, khóc thật lớn dù anh biết có đổ bao nhiêu nước mắt cũng không thể mang em
về. Thằng Tùng với cái Linh cũng đến, nhìn em nằm vật vờ mà bàng hoàng, cái
Linh thì quỳ sụp xuống khóc, thằng Tùng thì không nói được gì, đỡ anh dậy và dỗ
anh.
Những ngày để tang em ở Sài Gòn, anh và
Tùng về cùng em. Anh đã ở lại một tuần để bên cạnh và nhìn em lần cuối, phụ gia
đình lo hậu sự cho em và tiếp khách cùng với Tùng. Mẹ em rơm rớm nước mắt, rối
rít cảm ơn anh, rồi cho anh nhiều tiền lắm. Cô còn nói là : "Thằng Đăng,
con cô, nó thật hạnh phúc khi có một người bạn trai như con.". Anh bật
khóc, mẹ em chưa biết anh đã gây ra tổn thương sâu sắc cho em… Anh có lỗi với
em và gia đình em nhiều lắm, anh không phải là một thằng đàn ông tốt!
Hết năm ngày tang, đưa em về nơi an nghỉ
cuối cùng, anh không dám ở lại thêm bao nhiêu ngày nữa mà về lại Hà Nội. Cả
chuyến đi anh cứ khóc, khóc vì nhớ em, khóc vì có lỗi với em, khóc vì ân hận những
gì anh đã gây ra cho em. Anh tự nhốt mình trong phòng, ôm mặt, cứ khóc mãi
thôi. Có những hôm thằng Tùng qua nhà, an ủi anh phần nào. Nhưng anh cũng vì sự
tổn thương mà anh đã gây ra cho em mà ám ảnh.
Mấy đứa bạn anh, trừ Tùng, đều đồng loạt tẩy
chay anh và Linh trong nhóm bạn chơi chung. Cái Linh thì bị mang tiếng là trà xanh. Đúng thật, do anh mà… Anh phải chịu
trách nhiệm cho điều mà anh đã gây ra… Anh không có tư cách gì để thắc mắc cả.
Ngày thứ sáu kể từ khi em ra đi, anh bắt đầu
uống rượu, uống cho thật say, để quên đi những gì đã qua, để tạm quên đi hình
bóng em lúc ấy… Nhưng càng say lại càng tỉnh, càng tỉnh lại càng nhận ra thằng
này thật vô trách nhiệm, cố gắng trốn tránh tội lỗi đã gây ra cho chính người
mà mình yêu nhất… Anh gào khóc mỗi lúc một lớn, đập chai vào đầu, từ ngồi trên
ghế anh ngã quỵ xuống, cứ khóc như thế…
Ngày thứ bảy kể từ khi em ra đi, anh bước
lên giữa cầu, ngước mắt lên trời một lúc, nước mắt anh rơi xuống, mọi thứ anh
quyết định bỏ hết, rồi gieo mình xuống sông. Anh xin lỗi, anh muốn đi cùng em!
Anh sẽ bù đắp những đau đớn anh đã gây ra cho em. Hãy tha thứ cho anh, em
nhé!...
Trong cơn hôn mê, anh chợt nhìn thấy hình ảnh
ấy, từ những lúc hai chúng mình về một nhà, cho đến những hôm đi chơi với nhau,
xem phim và ngủ cạnh nhau,… Mọi thứ như một thước phim cứ trôi qua mắt anh vậy…
Anh còn nhìn thấy được nụ cười của em, em cười rất đẹp, rất đáng yêu, anh chỉ
muốn ôm hôn em cùng khắp, chỉ muốn vùi đầu vào em để khóc, chỉ muốn để em đánh,
tát anh để cho anh chừa… Thằng Vĩ này có tội với em!
Anh bước vào trong tiềm thức, anh gặp lại
em, người anh rất yêu, yêu hơn cả những điều còn lại trong cuộc đời anh! Em mặc
một bộ đồ trắng tinh khôi, hào quang sáng rực. Khuôn mặt hiền từ, vẫn luôn tươi
cười, không buồn ai, không hờn trách, không hận lòng, như ban rải mọi sự khoan
dung đến cho người khác, hiểu chuyện đến đau lòng. Anh không chần chừ gì mà liền
chạy tới ôm chặt lấy em, khóc rưng rức…
Em thoáng bất ngờ, nhẹ nhàng xoa đầu anh :
“Anh Vĩ… Sao anh lại ở đây?...”
“Anh nhớ em lắm!” – Anh oà khóc, và chẳng
biết nói gì nữa. Gặp em anh vui mừng khôn xiết, anh không cần biết gì nữa.
“Nào… mình về nhà thôi, em… Về với nhà ta
đi thôi. Mình về mình còn có nhau, còn bữa cơm đang đợi ở nhà nữa. Nhà mình chỉ
chờ em về thôi…”
Anh nắm lấy tay em nhưng em cứ đứng im một chỗ, không muốn đi cùng anh, mặt cúi
xuống. Anh lo lắng, chắc tổn thương anh gây ra cho em quá lớn, tội anh gây ra
quá nặng, nên em còn giận anh, cũng đúng thôi...
“Sao đấy, em?... Còn giận anh hả?...”
Em chợt bật khóc, anh ôm chầm lấy em, luôn
miệng nói : “Anh xin lỗi, anh xin lỗi,…”, sau đó em mới nói với tôi rằng :
“Anh… Không phải em không muốn về với anh,
mà em không về được…”
“Sao lại không về được?... Em đang đứng
trước mặt anh rồi còn gì?...”
“Em và số phận đều đã thống nhất với nhau
là sẽ chết rồi. Không phải lỗi của anh, không phải lỗi của ai cả, là lỗi của
em…”
“Số phận gì chứ, em?!... Đừng nói vớ vẩn
thế! Về với anh đi mà, em… Anh không thể sống hạnh phúc nếu thiếu em!”
“Em giờ chẳng còn ai cần nữa đâu anh. Chẳng
còn ai thương nữa, và cũng chẳng còn ai quý để bên cạnh nữa. Chết rồi, em cũng không
vướng bận gì nữa –”
“Anh thương em mà!... Anh xin lỗi!” – Anh
tự đấm vào mặt mình mấy cái thật đau. – “Em về với anh đi, về với anh đi mà…”
“Có những điều đã sai không bao giờ chấp
vá được đâu… Em giờ như thế rồi, ngoài lỗi do em ra, không phải là lỗi của ai cả
đâu. Điều đúng nhất anh phải làm bây giờ là phải sống thật tốt. Mọi người đều cần
anh, đều thương anh. Chuyện quá khứ em không bao giờ buồn, không bao giờ để bụng.
Nhưng anh làm như thế là có lỗi với em, có lỗi với mọi người nhiều lắm đó!”
“Anh chỉ cần em thôi! Anh…
anh…” – Anh ngã quỵ xuống, không nói được gì nữa…
Đột nhiên ánh sáng loé lên, em
từ từ nhắm mắt, rồi từ từ tan trong hư vô. Anh hốt hoảng, vội nắm lấy tay em,
nhưng rồi cũng vuột mất khỏi tay anh…
“Đăng ơi! Đừng bỏ anh… Đừng bỏ
anh mà, em! Không!”
Khi em không còn trước mắt thì
cũng là lúc anh đã tỉnh dậy khỏi cơn mê man ấy. Thằng Tùng xốc người anh, gọi
anh dậy liên tục. Cái Linh thì đứng thất thần bên cạnh nhìn anh…
“Bác sĩ! Bác sĩ! Bạn em tỉnh lại
rồi!”
Anh ngơ ngác nhìn xung quanh, mặt đeo máy
thở, ngực dán điện tim, tay đang truyền nước,...
“Tao… đã ở đây bao lâu rồi?”
“Mày đã ở đây được gần một ngày rồi. Khi vừa
tìm được mày là phát hiện khá trễ, mày mới bị hôn mê sâu. Cũng may là mày đã tỉnh
lại á.”
“Tao... không biết nói gì nữa... Cảm ơn
chúng mày nhiều...” – Anh ngập ngừng, chẳng biết nói gì...
Thằng Tùng tới vỗ vai anh, nói :
“Thực ra không hẳn là tụi tao cứu mày
đâu... Mày nhìn ở dưới chăn đi.”
Anh liền nhìn xuống, thấy mình đang vô thức
ôm bức ảnh. Anh lật lên, anh bất ngờ, nước mắt anh ứa ra... Thì ra là em. Đến
sau cùng, sau tất cả mọi lỗi lầm anh gây ra cho em, em vẫn luôn tử tế và hi
sinh cho anh đến cả những giây phút cuối cùng... Anh oà khóc, ôm lấy bức ảnh,
như ôm chặt lấy em, như thể vẫn còn trong cơn hôn mê ấy. Thằng Tùng vỗ nhẹ vai
anh một cái, nói với anh :
“Bé Đăng nó thương mày lắm! Nó sẵn sàng
tha thứ cho mày và Linh và đã hi sinh cho mày rất nhiều! Nó lo cho mày nhiều lắm,
nên mày đừng làm nó khóc nữa, nó đã khóc một lần vì mày rồi!...”
Một năm sau, anh bắt đầu nhận nuôi một đứa
bé. Anh nhớ em rất thích con gái. Anh cũng thế. Anh nhận nuôi một em bé, trộm
vía, khuôn mặt rất bầu bĩnh, trông rất dễ thương, còn sơ sinh. Hồ sơ của con bé
chưa rõ họ tên ngay từ đầu, anh đặt là “Đặng Huỳnh Thái Vy”, tên ở nhà là “Cún”.
Đặng là họ anh, Huỳnh là họ em, Thái là tên đệm của em.
Làm một ông bố căng thật… Tối con cứ khóc,
anh tới thay bỉm, pha sữa, và đi tới lui dỗ con ngủ… Dù sao anh cũng chả phải
ngủ đâu, cứ chăm con để con ngủ một lúc, xong đặt trong nôi, rồi ra ngoài ban
công… nghĩ về em một lúc đã. Đến khi con quấy thì cứ như thế mà làm thôi. Mà
con ăn ngoan lắm. Cún ngoan mà tội lắm, em… Mỗi lúc anh ngồi đó buồn buồn, có
đôi khi lại khóc vì nhớ em thì con bé liền bò tới chỗ anh, đòi anh bồng đi xung
quanh, để anh có thể giải toả trong lòng những day dứt cũ hơn.
Nhưng cũng đã mấy tháng trôi qua, anh lại
rất day dứt về chuyện cũ của chúng mình. Anh không có việc làm, cũng chẳng có
bao nhiêu tiền để lo cho con. Anh nhìn con bé, anh tự trách mình nhiều lắm. Với
cả… chính anh đã gây ra tất cả mọi chuyện để cho con bé chịu thiệt thòi như thế.
Anh quyết định bỏ tất cả mọi thứ, mặc hoods, quấn con vào khăn, gửi con cho vợ
chồng Tùng giữ trước, rồi xuống Sài Gòn tìm việc. Thằng Tùng mở cửa, bất ngờ
khi thấy anh.
“Ủa, sao mày tới tìm tao thế?”
“Mày giúp tao giữ bé Cún nhé, tao mới có
công việc ở Sài Gòn. Nhưng nhà không ai trông cả.”
“Sao đâu mà xa vậy?”
“Tương lai của bé Cún mà… Tao vẫn phải cố
thôi…”
Tùng gật đầu, sau đó ôm lấy con bé đưa vào
nhà. Cũng may là nhà đang chuẩn bị có em bé, nên đồ đạc và quần áo cũng đầy đủ cho con.
Anh đứt ruột lắm, nhưng vì tương lai của con, anh sẽ cố…
Anh đón chuyến bay sớm nhất ở Nội Bài, về
Sài Gòn. Anh không biết sao nữa, từ phòng chờ, đến cả trên máy bay, nước mắt
anh cứ thế rơi xuống ướt khẩu trang. Anh khóc rưng rức, nhớ con, nhớ em nữa.
Tay anh ôm chặt ảnh em vào lòng, chặt đến mức ngực đau nhói. Anh sắp được gần
em, đúng vậy, nhưng mà anh đau lòng lắm, em…
Anh đến nơi an nghỉ của em đầu tiên, mua
bánh cốm dừa mà em vẫn rất thích hồi những ngày còn ở Hà Nội. Phần mộ của em được
xây dễ thương lắm, di ảnh trắng đen được gắn tỉ mỉ, ngay ngắn. Trông em kìa, em
cười với anh đấy, em hạnh phúc vì lâu lắm rồi anh mới đến thăm em, em hạnh phúc
vì lâu lắm rồi mới thấy anh. Chỉ có anh là khóc với em thôi. Anh thật hư hỏng
phải không, em?
Nay anh tự vào bếp anh nấu cơm, một điều từ
rất lâu, kể từ khi hai đứa mới về chung một nhà đến giờ, anh chưa từng làm. Đến
giờ cơm, anh trải chiếu xuống nền, đặt mâm cơm xuống, đặt chén đũa một bên cho
em, anh cầm chén anh. Anh và một đũa cơm, nhưng anh lại chẳng nuốt nổi, không
phải vì anh nấu dở, thật, mà bữa cơm bị thiếu vắng em mất rồi… Anh lại khóc nữa
rồi, tức thật chứ…
Anh bắt đầu xin việc, xin từ công ty này
sang công ty nọ, nhưng họ đều không nhận anh. Từ đầu thành phố cho đến cuối thành
phố, cũng bằng không. Anh bất lực lắm. Anh nghĩ đến bé Cún, nghĩ đến em… Anh thực
sự không đành lòng! Anh thật vô dụng, có việc làm cha thôi cũng không xong… Anh
lại nghĩ đến việc theo em một lần nữa… Anh về nhà trọ, mua sẵn thuốc sâu, nhìn ảnh
con, khóc lần cuối, rồi anh nốc trong họng cả chai. Anh nằm xuống đợi ngấm thuốc,
môi anh sùi bọt, vô thức ngã đập đầu xuống, nhắm mắt và không hay biết gì. Anh đã
được đi cùng em rồi…
Nhưng một lúc, anh mở mắt và thấy mình đang
ở trong bệnh viện, cũng cảnh tượng như lần anh chết đầu tiên, chỉ khác là không
còn người thân nữa. Anh đang được chẩn đoán là chấn thương tâm lý nặng, rối loạn
lo âu. Anh phải ở trong bệnh viện thêm mười ngày nữa để theo dõi tình hình. Anh
không biết đối diện với con thế nào, anh thật sự hổ thẹn với chính mình lắm. Anh
không dám gọi điện cho con, dù nhớ, dù thương cách mấy, mà chỉ biết nhìn con từ
xa xem con lớn khôn thế nào.
Anh bắt đầu mở lớp dạy thêm. Anh dạy Toán
cho cấp 2 và cấp 3. Mấy đứa học sinh qua lớp học anh thuê để anh dạy học, nhưng
trộm vía rất được lòng phụ huynh. Mấy cô cậu nhóc cũng đỗ hết vào nguyện vọng của
mình, có giải kì thi Học sinh giỏi cấp Thành phố. Anh cũng kiếm về kha khá tiền
để dành cho con.
Chuyện này kéo dài cũng hơn mười năm, khoảng
thời gian dài anh luôn sống trong dằn vặt vì nỗi nhớ con, nhớ em,… Hôm ấy, không
biết tình cờ thế nào, anh gặp lại con. Anh chả biết con vào Sài Gòn sống từ lúc
nào. Con bé giờ lớn phồng phao trông dễ thương lắm, xinh xắn nữa. Anh giấu chặt
cảm xúc của anh vào trong lòng, để không phải xúc động vô cớ thêm lần nữa. Con
bé không nhận ra anh. Thế cũng được, để có gì anh dễ tiếp cận hơn.
Cún học chỗ anh cũng chưa lâu, nhưng học rất
giỏi. Nghe mấy bạn khoe rằng Cún luôn đoạt giải cao, luôn đứng nhất trường về
thành tích học tập. Anh mừng lắm! Anh hạnh phúc lắm! Vợ chồng Tùng nuôi Cún
thay anh kĩ như vậy anh cũng thấy nhẹ lòng đôi chút. Con nộp bài lên cho anh,
anh xem bài, thấy con bé làm khá xuất sắc, mặc dù còn đôi chỗ còn chứng minh
thiếu, dù sao cũng là đề thi của trường chuyên, anh sửa lại đôi chút thôi.
Lần đầu tiên trong đời anh mới thổ lộ với
con :
“Chà… nhìn em giống con gái thầy quá… Thầy
thì đi làm xa nhà nên không về thăm con gái thường xuyên được…”
Cún đặt tay xoa nhẹ lên vai anh và nói :
“Em cũng hiểu cảm giác đó của thầy. Bố em
cũng đi làm xa, nhưng em chưa nhận được tin nào từ bố cả. Nếu thầy nhớ con gái
thầy thì lúc nào có thời gian thầy gọi cho bạn, chắc bạn sẽ rất vui lắm đó, thầy.”
Anh quay mặt đi chỗ khác, rơm rớm nước mắt,
cố gắng không để nước mắt ứa ra quá nhiều.
“Thầy biết rồi, em…” – Giọng anh khản đặc,
sau đó cố gắng giảng cho con xong, rồi cho con về chỗ ngồi.
“Thầy Vĩ mới khóc hả?”
“Ừm, thầy nhớ con gái thầy.”
Anh vội vào trong nhà tắm ngồi khóc mãi thôi…
Khóc cho đã đời anh mới rửa mặt, lau khô hai khoé mắt còn đỏ đọc, anh mới bước
vào lớp.
Tan học, Cún và bạn của con về cùng nhau,
anh cứ từ từ bước theo đằng sau, không quá gần mà cũng không quá xa, đủ để nhìn
thấy con là anh hạnh phúc lắm rồi. Không biết bao lần anh khóc, khóc vì nhớ
con, khóc vì những gì anh đã gây ra… Nhưng những lúc như thế, anh lại thấy nhẹ
nhõm, vì được nhìn thấy con.
Đột nhiên, chiếc xe tải đột ngột lao khá
nhanh ở ngã tư đường. Cún chào bạn xong sang đường mà không biết có chiếc xe đang
đến. Anh vội phóng đến cứu lấy con, đẩy con sang bên kia đường còn anh thì bị
xe tải tông trúng. Anh ngã xuống nền đường, máu đổ lênh láng, mắt mở hờ, gần như
không còn biết gì nữa, chỉ nghe thấy tiếng : “Thầy ơi! Thầy ơi!” của con bé,
sau đó ngất lịm đi.
Một lát sau, anh tỉnh lại với đầy thương tích
ở đầu và cánh tay. Thằng Tùng đến bên giường anh, bé Cún thì đang ở ngoài, mọi
chuyện trở nên căng thẳng hơn…
“Đã bao lâu mày không liên lạc với con bé
rồi?”
Anh vẫn im lặng… Thằng Tùng hét lên :
“Bao lâu rồi?!”
Anh bật khóc, tay Tùng run run chỉ về phía
bé Cún :
“Từ ngày mày đi, nó luôn miệng
hỏi “Bố cháu đâu?” mà tao không biết trả lời thế nào cho vui lòng con bé. Tao chưa
đủ khổ để cho mày phá à?! Hả?! Mày không chỉ làm cho thằng Đăng đau lòng, mày còn để
tuổi thơ của con bé không có cha! Mày làm cha như thế mà được à?!”
Anh chỉ biết khóc, mà chẳng nói được gì.
Anh có tội với con, có tội với em!
Anh không còn gì bào chữa cho mình nữa…
“Tao ra ngoài với con
bé đây!”
“Tùng!” – Anh giật
tay Tùng lại, bung gạc, sút ống truyền nước, đầu đập xuống, máu đổ từ trán xuống
tai. – “Mày có thể nói tao là thằng tệ bạc, tao là thằng khốn nạn cũng được! Nhưng
đừng đổ lỗi cho con bé! Con bé không có lỗi! Con bé không có tội tình gì cả!”
Thằng Tùng vẫn đi ra
ngoài. Anh bò lết lên giường, ga trải dính máu, anh gục mặt vào tường mà gào khóc,
lấy nắm đấm đập vào tim liên tục. Anh trách bản thân nhiều lắm. Cho dù anh có
chết đi cũng chẳng bù đắp cho con được điều gì cả.
Cún bước vào phòng,
nhẹ nhàng nắm tay anh, nói :
“Bố…” – Tiếng bố đầu
tiên anh nghe từ con…
Anh vẫn không nói gì
mà vẫn tiếp tục để cho con nói :
“Con biết… bố thương
con, bố cũng vì lỗi lầm bố gây ra và cái chết của “ba”[2]
mà đau khổ rất nhiều… Bố cũng vì tuong lai của con mà cọn cách không ở cạnh
con, bố đã vất vả…”
Anh chỉ biết đặt tay
lên bàn tay con gái, xoa nhẹ và nói :
“Ừm… bố biết… bố có lỗi
với con và “ba” của con nhiều lắm. Bố cố gắng để chuộc lỗi mọi thứ… Tất cả là lỗi
tại bố… Nếu con không nhận bố, cũng không sao đâu. Con xứng đáng có một tương
lai tốt hơn như thế, không có tai tiếng của bố nữa…”
“Nhưng mà con cần bố!”
– Con bé oà khóc, ôm chặt lấy anh.
Lần đầu tiên, anh cảm
nhận hơi ấm của tình phụ tử nó ấm áp đến thế. Anh oà khóc, chỉ biết luôn miệng
nói : “Bố xin lỗi con!...”
Thằng Tùng ngồi cạnh,
tay đặt lên vai anh :
“Thôi, về Hà Nội thôi
mày, nhà vẫn còn đó mà thôi. Mày hãy bên cạnh bé Cún nhiều hơn, cả tuổi thơ của
con bé đã không có cha rồi.”
“Thế là cháu được ở với
bố rồi, phải không chú?”
Tùng gật đầu. Cún vui
mừng khôn xiết, ôm lấy tôi mãi thôi. Con bé mong được anh dẫn đi chơi, được dạy
học, được chở đi học như bao bạn bè khác. Căn nhà được sửa sang lại, xây thêm
phòng của Cún với góc học tập và giường ngủ trông thật xinh xắn và đáng yêu.
Anh được bên cạnh Cún nhiều hơn, một điều mà không có tiền của nào có thể bù đắp
được.
Đúng thật, em từng nói
: “Có những điều đã sai không bao giờ chấp vá được. Không phải là lỗi của ai cả.
Điều đúng nhất anh phải làm bây giờ là phải sống thật tốt.”
Nhưng điều đúng nữa
anh có thể làm…
Đó là… thương em, và bù đắp tuổi thơ của bé Cún, bằng tất cả tình thương trong anh.
13 – 12 - 2024