Có bao giờ mấy bạn đã dành thời gian bên cạnh người bạn mà mình trân trọng chưa? Dành thời gian bên cạnh người bạn luôn sát cánh bên mình mỗi khi buồn vui, những lúc cô đơn nhất? Chúng ta khi còn bên cạnh nhau, đôi khi vì một phút nào đó mà quên đi hình bóng của đối phương. Đời người ngắn ngủi mà vô thường, hãy yêu thương, quan tâm nhau khi còn có thể, bởi đâu ai biết trước được ngày mai như thế nào.
Tôi là Huy Phát, là sinh viên năm
cuối. Tôi có một cậu bạn rất dễ thương. Cậu ấy là Bá Hoàng. Chúng tôi gặp nhau
lần đầu tiên tại phòng Âm nhạc tại Nhà Văn hoá Thanh Niên. Ngày hôm ấy, tôi có
một buổi tuyển chọn để tham gia cuộc thi Nét đẹp Sinh viên được tổ chức hằng
năm tại đây. Trong khoảng thời gian chờ vòng tiếp theo, tôi có dịp đi dạo xung
quanh. Chợt nghe có tiếng đàn nghe thật nhẹ nhàng và trầm bổng, tôi ghé qua để
nghe nhạc một chút.
Tôi nhìn vào bên trong, thấy một anh
chàng trạc tuổi tôi đang ngồi bên đàn piano, và tôi để ý đến một cậu bé, khuôn
mặt rất trẻ, ánh mắt của em trong vắt, mắt đượm buồn cảm nhận từng nốt nhạc
trên phím đàn, thoạt nhìn thì tôi tưởng em ấy là một học sinh cấp 2. Em ấy đang
kéo vĩ cầm, hoà với giai điệu dương cầm để tạo nên một bản hoà tấu du dương,
tuyệt đỉnh. Tôi nhận ra bài hát ấy, là bài hát “Cho em quên tuổi ngọc”, hồi nhỏ tôi hay nghe đi nghe lại lắm lần.
Đến khi nghỉ giải lao, em ấy bước ra
khỏi phòng, tôi đứng bên cạnh, nhẹ nhàng cỗ vũ cho em.
“Em gì ơi, em đàn hay quá!”
Cậu bé ấy quay lại, mỉm cười bẽn lẽn,
hai tay nắm chặt quai xách hộp giỏ đàn. Em lễ phép cúi đầu cảm ơn tôi một cái :
“Dạ… em cảm ơn anh.”
Tôi tiến lại gần em ấy để hỏi thăm, thật
sự tôi ngưỡng mộ em lắm. Tiếng đàn của em đã sưởi ấm trái tim của tôi mất rồi.
Ngày xưa, tôi cũng học chơi vĩ cầm. Giờ thì công việc bận rộn, thời gian tôi
cầm đàn cũng ít hẳn đi. Lâu lắm rồi tôi mới nghe lại tiếng đàn du dương ấy, như
trở về tuổi thơ của chính mình.
“Em tập chơi lâu chưa?”
“Dạ… em mới chơi môn này gần đây
thôi, anh.”
“Mới chơi gần đây?” - Tôi bất ngờ.
“Em chơi như vậy là quá hay, quá giỏi rồi. À, anh là Huy Phát. Rất vui khi được
biết em.”
“Dạ, em là Bá Hoàng. Em cũng rất vui
khi được biết anh.”
“Ừm. Mà… chính xác là em năm nay bao
nhiêu tuổi rồi nhỉ? Anh đoán chắc em cũng mới trăng rằm[1] mà, đúng không?”
Em ấy hơi bật cười, nhẹ nhàng nói
với tôi rằng :
“Đâu có đâu, em nay mười tám rồi,
anh. Em là sinh viên năm nhất rồi.”
“Mười tám?! Sinh viên năm nhất?!” -
Em đẩy tôi đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. Tôi không dám tin, nhìn em thực
sự rất trẻ so với tuổi. - “Nhìn em trẻ lắm. Anh không nghĩ em đã mười tám rồi
á. Anh cảm thấy ganh tị thật sự.”
Em chợt nở một nụ cười, trông rất dễ
thương. Em nhìn tôi một lúc lâu, sau đó mặt đỏ ửng, khẽ nói với tôi rằng :
“Anh thực sự rất giống người mẫu
Công Phát lắm á.”
Tôi hỏi em một lần nữa, lòng ngập
tràn vui sướng, lần đầu có người bảo mình giống thần tượng của chính mình :
“Anh giống anh ấy thật á?”
“Thật. Khuôn mặt tuấn tú, ánh mắt
anh rất long lanh, nụ cười của anh rất đẹp, giọng nói của anh ấm lắm, như ánh
nắng vậy á. Đặc biệt em rất là ấn tượng mái tóc bồng bảy ba của anh.”
“Anh cảm ơn em nhiều nha…” - Tôi
cười ngượng ngùng, gãi đầu liên tục, cũng không phải là lần đầu có người khen
mình, nhưng lần này tôi lại hạnh phúc đến lạ thường.
Tôi và em ấy bắt đầu thân với nhau
từ đó.
Ngày hôm sau, khi tôi đang chuẩn bị
cho buổi chụp hình thì tôi lại một lần nữa gặp em tại phòng Âm nhạc. Em ngồi đó
một mình, anh chàng đàn piano ấy chưa đến. Tôi mới từ từ bước vào, lại gần chỗ
em đang ngồi. Em chợt nhận ra tôi, thoáng bất ngờ.
“Ủa, anh Phát?”
“Nay em đến tập à?” - Tôi ngồi kế
bên em, nhìn cây vĩ cầm em đặt trên đùi. - “Anh có thể mượn chơi thử được
không?”
Em ấy liền đưa cho tôi mượn không
một chút do dự. Tôi từ từ nâng lên vai, kéo từng nốt đầu tiên của nhạc phẩm “Khúc nhạc từ khu vườn bí mật”[2]. Tôi
học đàn từ khi tôi còn học cấp hai, đây là bản nhạc đầu tiên tôi đàn trong đời.
Hồi đó cứ mê nhạc nhẹ không lời suốt, rồi bằng cơ duyên nào đó tôi được học vĩ
cầm. Em ngồi cạnh tôi, hơi nghiêng đầu về phía tôi, tập trung lắng nghe tiếng
nhạc. Ánh nắng hắt lên khuôn mặt của em, nắng buổi sớm luôn dịu nhẹ và ấm áp,
không làm ai khó chịu, bao năm vẫn vậy.
Kết thúc bản nhạc, em vỗ tay khen
tôi thật nhiều. Tôi đàn không hay, mấy năm rồi chưa cầm đàn, tay tôi bỗng cứng
còng khi rê dây dàn.
“Anh đàn không hay lắm đâu, đừng nói
vậy. Anh ngại lắm, em.”
“Đâu có đâu, anh đàn như vậy là rất
hay rồi.” - Em nhẹ nhàng vỗ vai tôi. Tôi chỉ biết nhìn em mà gãi đầu ngượng
ngùng. Lâu rồi tôi chưa cảm nhận được sự ấm áp từ một ai đó. Bên cạnh em, tôi
thấy mình yêu đời hơn bao giờ hết.
“À đúng rồi, anh đến đây có việc gì
sao?”
“À, anh đang chụp hình cho cuộc thi
Nét đẹp Sinh viên. Hôm qua anh vừa đậu vòng Tuyển chọn rồi nè.”
“Chúc mừng anh nha. Càng về sau càng
cố gắng hơn nữa nha, anh.” - Em ấy vỗ nhẹ vào vai tôi mấy cái, tôi như tiếp
thêm động lực cho mình để tiếp tục hành trình của mình. - “Em cũng có mặt trong
cuộc thi đó á…”
Tôi bất ngờ, hỏi em :
“Em thi sắc đẹp hả?”
“Đâu có đâu, em với anh Duy, chơi
đàn piano, chỉ trình diễn lót thôi à. Chứ em vầy chỉ có rớt từ vòng gửi xe.” -
Em chợt bật cười.
Tôi mỉm cười lấy tay quàng qua vai
em, an ủi em :
“Vẻ đẹp thực sự con người thực chất
là ở tấm lòng chứ không hẳn là ngoại hình đâu, em…”
Nói xong, tôi chợt xem đồng hồ. Còn
năm phút nữa là bắt đầu chụp hình. Tôi vội tạm biệt em ấy rồi đi đến địa điểm
cho kịp giờ.
Cũng đến ngày tổ chức cuộc thi Nét
đẹp Sinh viên hằng năm. Cuộc thi đã diễn ra rất hoành tráng tại Hội trường Nhà Văn
hoá. Tôi lần lượt tiến vào Top 20, rồi Top 15, Top 5,...[3] một cách suôn sẻ. Đến khi
đang chờ quyết định xem ai sẽ là quán quân của cuộc thi mùa này, thì đến tiết
mục hoà tấu của Hoàng và một anh chàng diễn cùng. Em ấy mặc một chiếc áo sơ mi
trắng xẻ tà, tóc được bộ phận hoá trang chải gọn gàng, trên tay cầm một chiếc
vĩ cầm mộc, anh chàng kế bên mặc một chiếc áo đuôi tôm màu đen trông khá lịch
lãm. Tất cả khán giả yên lặng lắng nghe. Tôi đứng bên hông sân khấu, lặng lẽ
nhìn em tấu khúc nhạc cùng với tiếng dương cầm. Đôi má ửng hồng, đôi mắt đen mơ
màng đẫm buồn, đu đưa theo tiếng nhạc. Tiếng đàn vang lên da diết, bay xa như
đem lòng trắc ẩn của mình lan toả đến cuộc đời đầy xám xịt ấy để trở nên xanh
tươi. Tôi cảm nhận, trái tim tôi bỗng xúc động theo.
Kết thúc phần trình diễn của mình,
Hoàng bắt chéo chân, tay đặt ngay tim, cúi đầu chào khán giả, như một nhạc sĩ
chuyên nghiệp, tôi vẫn nhớ mãi. Em ấy lại gần tôi, lúc ấy tôi cũng đang hồi hộp
vì chờ kết quả của mình. Em liền lấy hai viên kẹo cao su trong túi áo của em
cho tôi, bảo là nhai kẹo sẽ giúp bình tĩnh và thoải mái hơn.
Tiến vào vòng chung kết, tôi trở nên
bình tĩnh hơn bao giờ hết, sẵn sàng đón nhận kết quả từ ban giám khảo dù có như
thế nào. Bất ngờ làm sao, tôi đã đạt giải Quán quân của cuộc thi. Ai ai cũng ôm
chầm lấy tôi chúc mừng tôi. Vừa bước vào trong thì người người đợi sẵn chúc
mừng tôi, cùng những bó hoa tươi thắm, ngay cả khi vừa ra khỏi cổng vẫn có
nhiều người vây quanh tôi để chụp hình. Nhưng tôi lại chẳng thấy Hoàng đâu.
Tôi đến trạm để chờ xe buýt để đi về
thì tôi lại gặp em ở đó, tay cầm bó hoa chưa kịp gửi tôi, khuôn mặt lộ rõ vẻ
tiếc nuối. Tôi tiến lại gần, em ấy thấy tôi, chợt xúc động, liền tặng tôi bó
hoa để chúc mừng tôi. Em ấy đã rất cố gắng để gặp tôi nhưng đến tận bây giờ mới
gặp được.
“Cảm ơn em…” - Tôi ôm chầm lấy em
một cái, muốn gửi lời cảm ơn sâu sắc nhất đến em vì đã bên cạnh tôi trong
khoảng thời gian ấy, để tôi có thêm động lực để bước tiếp trên con đường của
chính mình.
Nhưng sau lần đó, tôi lại ít gặp em
ấy hơn…
Mấy ngày qua tôi bận làm đồ án, xong
thì đi ăn hàng với bạn bè mà không có em ấy đi cùng tôi. Mấy hôm em ấy gặp tôi,
tôi chỉ chào qua loa một cái rôi thôi, có khi vì quá vội mà không để ý. Đêm thì
trả lời tin nhắn của em, chỉ có như vậy mới giải toả sự mệt mỏi của chính mình.
Về sau thì tôi ít trả lời tin nhắn của em hẳn đi, chỉ chơi game với bạn. Lắm
lúc không làm gì, hay ngồi chơi game trên điện thoại, tôi cũng không để ý đến
tin nhắn của em ấy, dù cho là gửi cho tôi cách đây hai ba tuần.
Số lần gặp em trực tiếp cũng ít dần.
Mỗi lần gặp, nói chuyện qua loa rồi vội về lớp, tôi và em ở cạnh nhau nhưng
chẳng ai nói với ai câu gì cả. Giống như tôi đã quên mất em ấy đã từng là bạn
đồng hành của tôi. Tôi trở nên áp lực, cộc tính hơn, luôn xem em ấy là người
phiền hà trước mặt bạn bè tôi. Nhưng đến một thời gian sau, em ấy không còn gửi
tin nhắn cho tôi nữa. Tôi cũng lo rằng không biết em có bị làm sao không, có ổn
không hay như thế nào, nhưng đến sau tôi không mảy may nghĩ đến nữa.
Cho đến một ngày, có một cuộc điện
thoại từ Duyên, người yêu của bạn tôi, cũng là bạn thân của Hoàng, nói với tôi
rằng, mấy tháng qua không gặp mặt, Hoàng đang chống chọi với bệnh ung thư.
Nhưng mà… bệnh tình thì ngày càng nặng, khó qua khỏi. Hoàng không muốn để tôi
biết, bởi tôi còn công việc.
Tay tôi buông lỏng xuống như bị gãy,
tim tôi hẫng một nhịp, nước mắt tôi cứ vô thức rơi xuống. Trong lòng tôi giờ
đây chỉ còn là nỗi ân hận, đau đớn khôn xiết. Chiều hôm ấy, Sài Gòn bất chợt
một cơn mưa, tôi liền dắt xe ra để phóng thẳng đến nhà để gặp em. Tôi muốn gặp
em, một lần thôi và mãi mãi! Tôi mong là mọi thứ không quá muộn màng.
Tôi vội vã dầm mưa chạy thẳng đến
nhà em. Vừa lên tới nhà, có rất nhiều người tập trung trước phòng của em, bố
mẹ, em trai em, thằng Long - bạn tôi, và cả Duyên. Mẹ em vừa đứng trước cửa
phòng liền chạy ra đón tôi.
“Con là bạn của Hoàng, con cô à?”
“Dạ… vâng ạ. Con là Phát, bạn của em
Hoàng.” – Tôi nhẹ nhàng gật đầu, chỉ “dạ” nhẹ một tiếng. Cô liền dẫn tôi vào
phòng của em để cho tôi gặp em lần cuối…
“Con có bị mắc mưa nhiều không?” –
Cô vừa nói, vừa giúp tôi cởi chiếc áo vest đen mặc ngoài của tôi.
“Dạ, cũng không nhiều lắm đâu, cô.
Em Hoàng…”
“À, à. Em nằm trong phòng á, con.
Con vào với em đi.”
Nói xong, tôi từ từ vào phòng. Em ấy
nằm trên chiếc giường đơn lớn, đang nằm truyền nước, xung quanh toàn là những
vỉ thuốc, ly nước của em ấy. Tôi ngồi cạnh em, em chỉ mới nhắm hờ mắt, sau đó
từ từ quay đầu nhìn tôi, liền nở một nụ cười.
“Anh Phát…”
“Ơi, anh đây. Anh đây…” – Tôi nhẹ
nhàng cầm tay em, vuốt mái tóc mềm lưa thưa những sợi tóc bạc của em. Mẹ em
tiến lại gần tôi, ngồi cạnh tôi mà tâm sự…
“Bác sĩ nói… bệnh tình của em khó có
thể chữa trị khỏi. Mấy tháng qua, bệnh của em ngày càng nặng hơn, dù đã cố gắng
cứu chữa. Bệnh viện đã đưa em về, giờ chỉ còn cách truyền nước với bổ sung
thuốc đầy đủ. Cô có trị kết hợp với diện chẩn[4] cho em, nhưng vẫn không giảm
được đau đớn của căn bệnh bao nhiêu hết…” – Mắt của cô ươn ướt, dường như mọi
hi vọng cũng đã như một ngọn nến rực sáng trong đêm bị gió thổi tắt đi.
Cô từ từ đi ra khỏi phòng, để tôi
được bên cạnh em ấy. Tôi nhìn em, tôi thương lắm, tôi chợt bật khóc lúc nào mà
tôi không biết, nhưng tôi lại phải cố giữ trong lòng dù đau như cắt, để không
để em nhìn tôi mà lại buồn hơn và cảm thấy có lỗi nữa. Em ấy là một người mang
trong mình sự đồng cảm sâu sắc, luôn bên cạnh tôi mỗi khi tôi buồn hay cô đơn,
luôn là ánh nắng trong tim của tôi.
Tôi ngước mắt lên trời để nước mắt
chảy vào trong, hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng hỏi thăm em :
“Sao… em không nói với anh?...”
Em ấy hơi cúi mặt, hơi thở khó nhọc
mà nói với tôi :
“Anh… còn công việc… của anh… mà…”
“Công việc gì chứ? Em thật sự không
xem anh là bạn của em hay sao?... Anh xin lỗi… Anh thật tồi! Anh thật vô tâm!
Anh đã không ở bên cạnh em…”
Tôi vỡ oà, tâm can tôi thắt lại đau
đớn, nước mắt tôi cứ thế chảy xuống một nhiều. Tôi đưa bàn tay em áp vào má
tôi, ôm chặt em mà oà khóc như một đứa trẻ. Tôi muốn giữ em ở lại! Tôi không
muốn em ấy rời xa tôi! Tôi cần em hơn bất kì điều gì trên đời này! Tại sao đến
giờ tôi mới nói ra những điều này chứ?...
“Anh… đừng khóc…” – Em từ từ lấy
ngón cái nhẹ nhàng lau nước mắt tôi. Tôi cúi mặt xuống, lau khô nước mắt còn
lăn vệt dài trên má.
Em nhìn xuống cây vĩ cầm đặt ở cạnh
bên em, nhẹ nhàng níu tay tôi, cố gắng nói vói tôi :
“Anh… có thể đàn… cho em nghe… được…
không?...”
Tôi từ từ cầm cây đàn lên, nhẹ nhàng
nâng lên vai, lên dây và nhẹ nhàng đặt ắc-xê[5] kéo từng nốt nhạc trong bài
hát “Nếu một mai tôi bay lên trời” ở
giọng La trưởng[6]. Tôi
kéo đàn trong sự lo lắng, đau đớn khôn nguôi, tay tôi đột nhiên run lên, nặng
trĩu, nước mắt tôi cứ rơi xuống, tiếng đàn cứ rít bên tai. Em tựa đầu vào thành
giường, nhìn tôi, khẽ nở một nụ cười. Mọi người trong nhà ai ai cũng rơi nước
mắt, lắng nghe tôi kéo đàn. Căn phòng yên ắng đến lạ, tiếng mưa cứ rả rích bên
ngoài ban công, dường như cũng thấu được nỗi đau đớn tột cùng của tôi lúc này.
Kí ức từ đâu về trong tôi, từ những
ngày mới gặp, từ lần đầu tiên nghe tiếng đàn trong trẻo của em ấy... Biết là,
đời người cũng giống như chiếc đèn dầu, đến một lúc nào đó bóng đèn sẽ tự tắt
khi không còn tìm thấy sự sống trên đời. Cuộc đời này, người bên cạnh mình hôm
nay, ngày mai sẽ còn ở bên mình nữa hay không? Cuộc đời này, nó vô thường như
thế, mà người bên cạnh tôi, tôi lại chẳng biết trân trọng!…
Tôi vừa kéo xong nốt cuối cùng,
tiếng chớp đột nhiên rạch ngang trời, sáng rực bầu trời đêm hôm ấy.
“Em… cảm ơn… anh…” – Em thều thào,
cố gắng nói từng chữ.
Tôi cất vội cây đàn sang một bên,
liền cầm tay em. Tôi chợt nhận ra, giây phút ấy đã điểm, Thần Chết muốn dẫn em
đi. Tôi một lần nữa bật khóc, cúi mặt xuống, lấy tay em áp vào một bên má tôi.
Dù cho là giây phút cuối cùng, tôi vẫn muốn được cảm nhận hơi ấm của em, vẫn
muốn ở cạnh em, cùng nhau trân trọng từng giây, từng khắc của giây phút này…
“Em… được… gặp lại… anh… rồi…”
Em nhìn tôi trìu mến, lấy ngón cái
lau đi nước mắt còn đọng lại trên khoé mắt tôi. Tôi nhìn thấy sâu trong đôi mắt
của em, là sự hiền từ, là sự ấm áp, trong sáng, là niềm yêu thương vô bờ. Tôi
cứ khóc mãi, khóc mãi thôi. Tôi ngẩng mặt lên nhìn em, mắt đỏ hoe.
“Anh… Phát…” – Em hơi ngả đầu sang
một bên, mắt vẫn mở hờ, trút hơi thở mong manh cuối cùng…
Tôi hốt hoảng, xốc người em ấy liên
tục.
“Hoàng! Hoàng ơi! Đừng bỏ anh mà,
em!...”
Tôi gục mặt xuống, oà khóc, tay tôi
giữ chặt tay em… Tôi vẫn không thể tin và không muốn tin rằng, đây là lần cuối
cùng tôi gặp em. Mẹ em và mọi người ai ai cũng bước vào, người khóc thầm, người
cố nén tiếng khóc.
Tôi nhẹ nhàng đưa tay vuốt mắt em
xuống, nhẹ nhàng xoa đầu em. Đến bây giờ, trong trái tim em, một đứa trẻ hồn
nhiên, tươi vui, vẫn còn nhiều chuyện buồn, không thể vơi đi hết và cũng chẳng
dám tâm sự với ai, ngay tôi cũng không biết... Thế giới trong em, tôi cảm nhận
được, nó trống rỗng như thế nào…
Trời vẫn cứ mưa tầm tã, như đang
khóc thương cho em. Tôi bỗng nhớ đến nụ cười hồn nhiên, ánh mắt trong veo của
em, nhớ tiếng đàn du dương, nhẹ nhàng của em, nhớ những khi anh và em ngồi bên
ghế đá tâm sự, nhó những khi em bên cạnh anh, ủng hộ anh để anh có thêm động
lục bước tiếp trong cuộc thi… Nhưng giờ đây, tất cả đều hoá hư vô rồi… Mọi thứ
đã quá muộn để quay về quỹ đạo ban đầu…
Hoàng ơi! Anh sai rồi!...
Hoàn thành : 13 – 08 – 2024
Biên tập và ra mắt : 03 - 02 - 2025
[1] Tuổi trăng rằm : Mười lăm tuổi.
[2] Tựa bài hát tạm dịch. Tên gốc là “Song from
the secret garden” của ban nhạc Secret Garden.
[3] Tập hợp số thí sinh có số điểm hay lượt bình
chọn cao nhất.
[4] Diện chẩn : Một phương pháp chữa bệnh của
Giáo sư - Tiến sĩ Khoa học Bùi Quốc Châu, chữa trị bằng cách ấn những điểm huyệt
ở trên khuôn mặt.
[5] Ắc-xê (từ mượn tiếng Pháp : archet) : cây vĩ,
là cần dùng để kéo đàn.
[6] Giọng La trưởng (A/ A-dur) : âm chủ là nốt La
(A), bộ hoá gồm 3 thăng gồm Fa thăng (F#), Đô thăng (C#) và Sol thăng (G#).